ELEVEN

20 4 0
                                    

-Hoseokie...mắt của tao...

-Sẽ không sao nữa đâu Tae, mắt của mày sẽ sáng lại thôi. Hãy tin tao...

Cơ thể Taehyung run rẩy dữ dội, đôi bàn tay run run chạm lên miếng băng gạc trắng trên mắt mình, môi anh mấp máy nhưng chẳng thể nói được gì. Đôi mắt này của anh còn chưa kịp nhìn Jimin lần cuối.

-Tại sao? Tại sao chứ Hoseok ? Lẽ nào việc tao rời bỏ Jimin là sai sao? Tao chấp nhận hứng chịu mọi thứ để em ấy được an toàn, nhưng không phải như thế này. Mất đi đôi mắt rồi, tao làm sao có thể theo sát em ấy đây? Làm sao tao có thể bảo vệ em ấy trong khi tao chỉ là một thằng mù loà? Đây là quả báo cho việc tao dám rời xa Jimin sao?

-Taehyung! Giá như sẽ không có, chỉ có nếu như bây giờ mày phải bình tĩnh. Có phải lỗi đều tại Hoseok tao hay không ? Hành động của mày, ngay cả tao không thể hiểu nổi, ngay những giây phút như thế này, mày không thể cứ tuyệt vọng, và chuyện này chẳng phải quả báo gì đâu, đây là điều để làm mày tỉnh ngộ. Ngay cả khi mày muốn bỏ rơi em ấy, nó tồi tệ đến bao nhiêu hả Taehyung ? Mày kịp hiểu những hành động mấy ngày qua là ngu xuẩn thì thời gian chẳng quay lại đâu, ít nhất đôi mắt mày bây giờ có phải mày nên chữa trị hay không? Sẽ chẳng có việc gì xảy ra đâu.

Bố của anh đến bệnh viện sao khi họp xong nghe trợ lý báo cáo tình hình của anh. Taeyung sẽ luôn không thể chịu nổi điều xảy ra với anh thật đột ngột và chẳng kịp phòng bị. Ông biết, Kim Taehyung con trai ông sẽ không thể chịu nổi những điều xảy ra với mắt mình. Một cửa sổ tâm hồn vẫn luôn mở nhìn đầy đủ nhiều thứ đẹp đẽ từ trước đến giờ, nó đã đóng lại, không thể mở lại, không thể sửa chữa.

Đôi giày da đắt tiền bước trên hành lang bệnh viện, ông Kim gặp Hoseok ở quầy làm thủ tục, tóc mái của hắn rũ xuống vừa khít che đi đôi mắt đang u sầu, tăm tối đến lạ. Ông Kim trong thời gian qua vẫn luôn quan sát Hoseok. Hoseok và Taehyung bắt đầu làm bạn từ năm cả hai 9 tuổi, từ cuộc hợp tác của Kim thị và Jung thị mà cả hai phải làm bạn với nhau vì lợi ích gia đình, nhưng thời gian trôi qua tình bạn vượt qua thành tình tri kỉ, họ gắn bó với nhau suốt 13 năm. Hoseok không giống Taehyung, từ nhỏ hắn đã là một đứa nhóc xảo quyệt và tài năng diễn vô cùng tốt, Hoseok lúc nhỏ được cha cho tiếp xúc với công ty mà trở nên một con người trưởng thành hiểu biết và mưu mô hơn những gì ông tưởng, nhưng ông thấy rằng ánh mắt Hoseok dành cho Taehyung từ địch ý thành chân thành và biết ơn sâu sắc, ông biết từ lâu hắn không còn xem Taehyung là 'bạn lợi ích' mà trở thành người bạn tri kỉ của Taehyung. Hoseok có vẻ ngoài đánh lừa mọi người, bộ dáng của một người vô hại nhưng thật chất là một gã hồ ly chính hiệu. Có Hoseok bên con trai ông, ông không có gì không thích mà còn rất biết ơn hắn, bên con trai ông vào những lúc Taehyung yếu mềm nhất, luôn là quân sư bên cạnh anh.

Hoseok thấy ông Kim liền lên tiếng chào hỏi, tiếp đó là tiếng thở dài và cuối cùng lại gập người cúi đầu đứng trước mặt ông.

-Chú, cháu xin lỗi. Là lỗi của cháu, đáng lẽ Taehyung đã không phải bị như thế.

-Hoseok cháu mau ngẩng đầu lên nào,ta chẳng phải người cay nghiệt gì,chính cháu cũng là người lo lắng cho nó nhất còn gì. Còn chăm sóc Taehyung vất vả như thế

You and I- VMinNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ