Chương 61

405 8 0
                                    

Sau khi tỉnh rượu, đầu óc Khương Ninh vẫn còn hơi mơ màng. Những hình ảnh cũ hiện lên trong tâm trí giống như những thước phim đứt quãng, cuối cùng tập trung vào vũng máu lớn dưới tòa nhà ủy ban, lan tràn bốn phía, nở rộ như một đóa hoa đẹp.

Màu đỏ tươi đâm vào mắt Khương Ninh, khiến cô hốt hoảng nhắm chặt mắt lại.

Em tỉnh rồi đấy à?.

Nghe thấy giọng Vu Dương, Khương Ninh mắt nhắm mắt mở quay sang. Anh đang tựa đầu giường cúi xuống nhìn cô. Trí nhớ trong não cuối cùng cũng hợp lại thành một đường.

Vu Dương hỏi: Em bị đau đầu à?.

Khương Ninh do dự, lắc đầu. Một lúc sau, cô mới cất giọng khàn khàn: Em muốn đến nhà Từ Giai Tú.

Vu Dương gật đầu: Được, anh đi với em.

Khương Ninh rời giường, rửa mặt qua loa, kéo rèm cửa chui ra ngoài.

Đất trời là một mảng xám xịt hỗn độn, giống như thuở sơ khai. Sắc trời âm u, cho dù có mặt trời, nhưng ánh sáng không thể lan toả trên mặt đất, toàn bộ trấn Thanh Vân như bị bao phủ bởi một lớp vỏ chăn.

Khương Ninh ngẩng đầu quan sát, có những hạt nhỏ li ti trôi lơ lửng trên bầu trời, ngụp lặn theo gió, nhìn giống những quả cầu bông.

Có mấy "quả cầu bông" bay về phía Khương Ninh, cô đưa tay ra đón, dùng ngón tay nghiền nhẹ, trong lòng ngón tay liền xuất hiện một vệt đen. Khương Ninh sửng sốt.

Là tro bụi.

Vu Dương từ trong cửa hàng đi ra, thấy cô cúi đầu đứng im liền hỏi: Em sao vậy?.

Khương Ninh chìa tay. Vu Dương vừa nhìn đã biết đó là cái gì. Anh ngẩng lên nhìn ra xa, cau mày ngắm ngọn núi phía đông đang toả nghi ngút khói.

Khương Ninh cũng nhìn theo, dãy núi vốn xanh ngắt giờ chỉ còn là một mảnh đen sì, khói đen tầng tầng lớp lớp nổi bốn xung quanh tạo thành những đám mây đen dày đặc, che khuất bầu trời.

Khương Ninh lên tiếng: Là núi Thanh Sơn.

Một chiếc ô tô dừng trước cửa hàng của Vu Dương, chú Vương và bà Vu bước xuống.

Chú Vương thấy hai người đứng ngoài cửa nhìn về phía núi Thanh Sơn, thở dài, nói: Núi Thanh Vân bị đốt, bọn chúng đúng là ác quá.

Vu Dương thu hồi ánh mắt, hỏi: Đã xảy ra chuyện gì ạ?.

Đêm qua, bọn lừa đảo đã lên núi đốt lửa phi tang bằng chứng. Mùa đông hanh khô như vậy, chỉ thoáng chốc là bén. Đến nửa đêm thì lửa mỗi lúc một lớn, lan khắp ngọn núi. Có mấy chiếc xe cứu hỏa được điều đến, bận rộn suốt một đêm. Một số điểm đã được dập tắt nhưng nghe đâu đã có lính cứu hoả hy sinh. Chú Vương lắc đầu, than thở: Đúng là nghiệp chướng.

Hướng Dương - Tạ SơNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ