Tiếng hát vang lên trong cung điện tĩnh mịch làm xao xuyến đám cung nhân. Chỉ có vài thân vệ của hoàng đế thì mắt trợn tay buông , trông như chết đứng vì sự ngạc nhiên trước giọng hát kia, âm thanh đó, chẳng phải là giọng của chủ tử của họ hay sao,lần cuối cùng họ nghe thấy giọng người đó hát, hẳn là ở mùa hè xa xôi cách đây đã 7 năm rồi.
Khi ấy, Việt Vương đế đầu năm thứ 37 , Đại hoàng tử Quân Trần hay đi vi hành khắp nơi, tìm hiểu đất nước đời sống người dân các vùng miền của Thiên Nam.
Lần ấy,là khi Quân Trần theo sư phụ của hắn tới vùng biển gần địa phận Nguyên Thái.
Biển xanh trải dài hàng trăm dặm, ngày đêm hết gào thét lại vỗ về bờ cát trắng. Những gốc cây thông oằn mình trong gió biển, lao xao tranh cãi với tiếng sóng về những đoàn thuyền xa xăm.Sư phụ của Quân Trần vốn là học sĩ, nhưng thích ngao du, vì vậy Quân Trần cũng hay theo ông đi khắp nơi. Ông nói , non sông dài rộng, cần đi cho biết, đi nhiều hiểu nhiều, hiểu rồi mới mong cải tổ được nó, giúp nó ngày càng vững mạnh hơn.
Suốt hai ba ngày đi một lượt dọc theo làng mạc ven biển, vẽ lại địa đồ, khảo sát tình hình đời sống nhân dân, ghi lại thành tư liệu, ghi chú đúc rút những điểm cần thay đổi. Sư phụ Quân Trần để mặc cho hắn ngồi viết mà đi tìm quán rượu ven biển ngồi nhấm nháp đĩa đồ ăn, vừa nhìn ngắm xung quanh.
Quân Trần của thời 17 tuổi ấy cứ ngồi viết dưới gốc cây thông, mà không để ý có một thiếu niên đang tiến lại gần.
- Ngươi vẽ gì lạ vậy ? -Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Ngẩng mặt lên nhìn thì thấy được một thiếu niên chừng 14-15 tuổi. Khuôn mặt sáng ngời đang chăm chú nhìn vào bức vẽ của Quân Trần.
Vốn không thích người lạ, cũng kiệm lời, Quân Trần chỉ đưa bản vẽ về phía thiếu niên kia . Thiếu niên nhìn chăm chú rồi bỗng nói : Làng mạc ven biển vẫn thưa thớt quá, nếu như trồng thêm những rặng phi lao ở đây, thì sẽ vừa chắn được gió, lại chống xâm lấn nước mặn, vùng đất trống này sẽ có thêm người ở được.
Quân Trần 17 tuổi đôi mắt rực sáng nhìn người đối diện nói mà tưởng như có gì đó thật gần gũi len lỏi trong lòng. Những gì y nói cũng chính là những gì hắn nghĩ đang định viết ra. Thiếu niên này rất thông minh, vừa nhìn qua đã nắm được tình hình.
Hai ngày sau đó thấy thiếu niên đó cứ chiều đến lại đến chỗ Quân Trần nghỉ lại rong chơi, lúc thì y đi bắt cua trên bãi cát, lúc thì chạy vòng tròn xung quanh khi Quân Trần đang bận viết ghi chú ở gốc cây.
Có buổi tối ngày thứ 5 , thiếu niên kia mò mẫm tiến tới khu nhà nghỉ trọ của Quân Trần. Khe khẽ gọi Quân Trần ra rồi nói :
- Ngày mai ta phải theo cha ta về nhà rồi, thương vụ ở đây của cha ta đã xong. Từ mai không tới tìm ngươi nô đùa được nữa .
Nghe thiếu niên nói thế, trong lòng Quân Trần chợt dâng lên cảm xúc như là đang như mất mát điều gì. Hắn cầm lấy cổ tay thiếu niên, đi về phía bờ biển.
Biển yên lặng hơn ngày thường, sóng chỉ khẽ mơn man vỗ về bờ cát, như dỗ dành, như ôm ấp.
Quân Trần nắm lấy tay thiếu niên chạy dọc trên bờ cát, mấy ngày qua, chỉ có thiếu niên kia chạy qua lại nô đùa xung quanh hắn, mà hắn chưa chơi cùng với y được lần nào, cũng không ngờ ngày mai đã phải nói lời từ biệt.
![](https://img.wattpad.com/cover/204734628-288-k475156.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Tự Tâm- Linh Duyên(HE)
FanficĐằng sau sự thật, sẽ là một sự thật khác ! Thể loại : Đam mỹ, Cổ trang, Cung đình. Si tình hoàng đế công x lãng tử yêu nghiệt mỹ thụ , 1 x 1, HE Couple : Quân Trần x Linh Vũ ( Bạch Linh) --- Chục chương đầu là hơi không thu hút một tý, các chương...