Chương 38: Gió lộng

613 41 10
                                    


---

Người trong lòng Quân Trần mi mắt khẽ hướng lên,dường như chính y cũng bất ngờ với thanh âm vừa phát ra từ cổ họng mình.

Quân Trần áp tay hắn lên bàn tay Bạch Linh đang đặt trên má mình, khóe miệng cong lên nụ cười hạnh phúc :
- Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh lại rồi.

Nước mắt khẽ rơi nốt những giọt cuối cùng, trong mắt Quân Trần như được ánh sáng của mặt trời sau cơn mưa chiếu rọi, đọng lại giờ đây là lấp lánh màu sắc hạnh phúc hy vọng của cầu vồng.

- Ta đã mong chờ ngươi tỉnh lại rất lâu, muốn nói cho ngươi rất nhiều điều ...

Lời nói ngập ngừng của Quân Trần nửa chừng như bị nghẹn, xúc cảm trong lòng hắn lũ lượt dâng lên, làm bỗng nhiên câu từ như đang nghẹn lại.

Ngước lên nhìn đôi mắt có vành mi hãy còn ướt đẫm, Bạch Linh đáp lời:

- Những ngày qua ...ta nghe được ..
---

Kỳ thật trong suốt những ngày nhắm mắt hôn mê, Bạch Linh vẫn nghe được những gì Quân Trần khẽ nói với mình, lại cảm giác rõ ràng được độ ấm của bàn tay hay lồng ngực của hắn, đôi khi còn nghe rõ tiếng trái tim ai đó đang đập mạnh ... Nhưng khi y muốn mở mắt ra nhìn hay cố gắng tỉnh dậy, sức lực đều giống như bị điều gì kìm hãm, bất lực không thể mở ra.

Cho đến hôm nay khi thân thể cảm nhận rõ ràng cử chỉ nhỏ của ai đó, nhận rõ được cảm giác từng bước chân của người đó bế y mà di chuyển, lại cảm nhận được hơi nóng của làn nước trên da thịt, lắng nghe từng nhịp đập của trái tim ngay cạnh y, từng chút sức lực dường như được tháo bỏ kìm kẹp mà đánh thức y tỉnh dậy.

---

- Hiện giờ ngươi đã nói được, hẳn trí nhớ cũng đã khôi phục. Ngọn lửa năm đó,...cả nhát kiếm kia.. Nếu ngươi hận ta ....

Quân Trần nhắc tới ký ức khiến hắn dằn vặt nhất những ngày qua,tuy sợ hãi mất đi Bạch Linh, nhưng hắn cũng muốn nói rõ một lần, mọi quyết định ra sao từ phía Bạch Linh, oán hận hay rời bỏ, dù như thế nào hắn cũng sẵn sàng đón nhận, chỉ cần người kia tỉnh lại, khỏe mạnh bình an trên cõi đời này.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng lời nói ra lại vì nỗi lo sợ mà nghẹn lại khó thốt được ra, hắn sợ quyết định của Bạch Linh sẽ là câu trả lời rời bỏ mà hắn lo sợ nhất. Quân Trần khẽ hít một hơi, cố gắng nói ra lời còn dang dở:

- Nếu ngươi hận ta mà muốn rời bỏ ta hoặc muốn giết ta báo thù, ta dù chết ...

Những lời" cũng không chống trả " chưa được thốt ra, đã thấy ba ngón tay ai đó đặt nhanh lên môi của Quân Trần, chặn đi lời hắn muốn thốt ra.
Bạch Linh khuôn mặt hơi trầm đi, mắt hơi cụp xuống như bị chìm vào ám ảnh bởi cảm giác vây hãm của ngọn lửa dữ dội năm nào, nhưng chỉ một lát, y chầm chậm nói ra từng chữ :
- Đó,vốn không phải lỗi của ngươi.

Ánh mắt giây lát lại đưa mắt hướng lên nhìn mắt người đối diện, từng lời kiên định nói tiếp :

- Ta, vốn không bao giờ muốn rời bỏ ngươi .

Tự Tâm- Linh Duyên(HE)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ