Chương 13: Sắc phong - Thường nhật bữa cơm - Dịu dàng canh hai

67 5 0
                                    

Cứ mỗi hai ba lần qua đêm tại của ta cung thì ngay sau đêm ấy thánh chỉ tăng phân vị của ta sẽ lại được mang đến. Hậu cung không một ngày nào không dị nghị về ta, ta từ lâu đã trởthành chủ đề bàn luận của bao người không chỉ hậu cung thôi đâu, quan trường và bách tính đều nghị luận; đã có không ít người dâng tấu xin hắn xem xét lại,không thể nào cứ trầm luân trong tình trường mà làm trái quy tắc tổ tiên ngay cả ta cũng có vài lần nói với hắn nhưng hắn nào nghe, được rồi, hắn là Hoàng đế, tùy ý hắn vậy, ta nghe theo là hảo. Nhập cung còn chưa đến nửa năm ta đã từ Cửu giai Tài nhân mà nay ta đã là Nhị giai Cầm phi và nếu hắn cứ tiếp đến ta như vậy ta sợ chẳng mấy chốc ta sẽ thành nhị nhân trở thành Nhất giai Quý phi. Nếu như điều ấy có thể xảy ra thì tốt rồi nhưng không...nó sẽ chẳng bao giờ sẽ ra cả vì......

____________Trinh Minh điện_____________

Hắn như thường lệ vẫn vận hoàng bào chậm rãi cước bộ đi từ Càn Long điện đi sang của ta điện. Ta khi ấy làm gì nhỉ .... à .... ta đang nhàn nhã ngồi ngắm hoa bên bờ ao Liên. Từ sau khi biết ta có niềm yêu thích đặc biệt với Liên hoa, hắn liền vì ta cho người xây dựng một ao liên thực lớn, thực đẹp, vì ta mà không quản xa xôi đi từ chánh giữa Hoàng thành sang bờ Tây bắc để thăm ta, vì ta làm rất nhiều thứ....

Khi hắn đến, cung nhân canh đại môn đã rất tự giác hướng hắn đến nơi này. Ta không thích tiếp xúc với ngoại nhân nên thường để bọn họ ở tiền điện, chỉ khi cần hầu hạ sẽ kêu nhưng cũng rất ít. Khi đã nhìn thấy ta thần người tọa mộc ỷ trong lộ đình, hắn nhẹ nhàng tiến đến và ôm lấy ta từ phía sau, cất giọng trầm trầm:

- Liên, ngươi đang làm gì?

- A... A Quân, ngươi tới rồi? - Ta thì sau rất nhiều ngày bị ôm bất chợt như thế cũng không có phản ứng thái quá, chỉ có chút giật mình cùng giãy nãy khi bị người bất chợt chạm đến nhưng rất nhanh liền tĩnh lặng. Ta quay đầu hướng hắn cười nhẹ, nghiêng đầu hôn lên gò má hao hao gầy của hắn:

- Ta đang ngắn ao Liên, ngươi đã dùng bữa hay chưa? Không quá mệt mỏi chứ? - Hầu như mỗi ngày ta đều hỏi hắn những câu tương tự như thế, hắn cũng chắn lấy đầy làm phiền lòng mà ngược lại còn cảm thấy vui vẻ, hắn luôn từ tốn trả lời ta .Thương cảm thay vì là đế vương cao cao tại thượng, hắn luôn cô đơn một mình, mọi áp lực đều chồng chất trên đôi vai của hắn.

- Còn chưa có dùng ngự. Truyền ngự thiện đi - Tiểu phúc tử nghe vậy liền cho nô tài bày biện lên. Ta cùng hắn dùng ngự, thực ra ta ăn khá ít, một điểm kỳ lạ là ta luôn ăn một cánh hoa sen khi vào mỗi bữa ăn vì ta cảm thấy khi ăn cánh sen ta mới thực sự có thể hấp thụ lượng đồ ăn kia. Mỗi lần đều là ta gác đũa trước, hắn thì cau mi cằn nhằn bảo ta phải ăn thêm một chút, béo một chút hắn ôm mới thỏa mãn, lần này cũng chẳng ngoại lệ nhưng ta, như bao lần, đều cười cười nhưng không ăn.

- Ăn vào, không ăn đừng trách ta - Hắn vừa có chút thô lỗ vừa có chút bất đắc dĩ, nhét vào miệng ta một miếng thịt thái mỏng nướng đã tẩm qua ngũ vị hương, hương vị thịt tức thì lan tỏa trong miệng ta, mềm mềm, vị vừa ăn, khá ngon đấy; được rồi, ta thỏa hiệp chậm rãi nhai vài cái rồi nuốt xuống, lại ăn thêm vài miếng rồi không ăn nữa. Khi đấy hắn mới vừa lòng, không quản mùi đồ ăn mà ấn một nụ hôn lên môi ta, ta tức thì đỏ mặt cuối đầu, còn bọn nô tài ư, ha ha, bọn họ đã sớm được cho lui nếu không ta sẽ không chỉ đỏ mặt đâu.

Bạch Liên hồi kýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ