A new classmate

210 25 3
                                    

Youjin, như thường lệ, vẫn đến trường học như điên như nó vẫn làm. Bây giờ đã là tháng 10, đã 4 tháng kể từ khi Youjin bắt buộc phải trở về từ Busan. Không có dấu hiệu nào của nhà Jeon nữa. Ông Lee, bố nó, sau khi nghe chuyện vẫn chỉ "bố đã bảo mà." Như thể ông sẽ biết con gái của mình sẽ yêu con trai của bạn mình, từ khi ông gửi nó đi vậy.

Dù gì đi nữa, tiên đoán một việc như thế chắc chắn là không thể.

Bố của Youjin nhắn nhủ thêm, ông không cấm chuyện yêu đương, nhưng chắc chắn bây giờ yêu là quá sớm. Hoặc quá muộn.

1 tháng nữa nó sẽ thi. Thế đấy.

Nó sẽ kết thúc đời học sinh cấp 3 ở Seoul, nhàm chán, vô vị. Đến phát điên. Hồ sơ của nó hoàn thành từ lâu. Mọi việc đều ổn thoả. Nó nghĩ thế.

Cho đến khi chuyện này xảy ra.

"Các em, hãy chào đón học sinh mới của chúng ta. Em tên là gì ấy nhỉ?"

"Jeon Wonwoo ạ."

"Ừ, Jeon Wonwoo."

Lũ xung quanh nó há hốc mồm, xì xào khen cậu đẹp trai. Ừ, đẹp trai thật. 3 tháng không gặp, trông cũng trưởng thành ra phết.

Wonwoo chỉ thẳng xuống chỗ Youjin, rồi không nhìn nó trơ trẽn nói tiếp với giáo viên:

"Thầy ơi, chỗ của Lee Youjin vẫn trống. Em có thể ngồi xuống đó được không ạ? Đấy là bạn gái 5 tháng của em, chúng em yêu nhau từ hè."

Cả lớp ồ lên.

Cái quái gì mà người yêu 5 tháng chứ?
_________________________________
"Cậu bị điên à?"

"Sao thế, không anh em lãng mạn nữa à?"

Trái với vẻ mặt cáu kỉnh của Youjin, Wonwoo trả lời thản nhiên với vẻ mặt hết sức tinh quái.

"Khi không chuyển về đây làm quái gì? 1 tháng nữa thi rồi. Và cậu còn chẳng thèm trả lời điện thoại của tôi."

Wonwoo thở dài, nhìn chăm chăm một lúc rồi hỏi lại:

"Thế có muốn nghe hết mọi chuyện không?"

"Không ai nói chuyện với cậu."

Nói như thế nhưng Youjin cũng xích lại gần Wonwoo một chút.
_________________________________
Wonwoo, sau khi trở về từ Busan, đã bị thu toàn bộ máy điện thoại. Đồng thời mẹ cậu cũng phát hiện ra chuyện cậu lén đi sắm một cái điện thoại khác để dùng song song với cái Iphone xịn xò mà cậu được mẹ mua. Thế đấy. Cuối cùng cả hai cái đều nằm trong tay bà Jeon.

Số phận của hai cái điện thoại hơi hẩm hiu một chút: chúng bị vứt vào một xó nhà. Tất cả sim bị tháo ra rồi bẻ mất. Wonwoo đã khổ sở với cách quản con cực đoan của bà Jeon, nhưng bà nói rằng bà đã lưu đủ các số điện thoại cần thiết, chẳng hạn như số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm vào máy bà.

Nhưng mà cuối cùng cậu tìm ra một giải pháp.

"Con muốn thi vào Chung Ang."

"Không phải thi vào Seoul sẽ tốt cho con hơn sao?"

Wonwoo lắc đầu.

"Không phải cho con. Mà là cho mẹ. Con chưa từng cho rằng bản thân sẽ vào Seoul. Quá khó, và quá...khô khan. Con cũng 18 tuổi rồi. Vì vậy con sẽ chọn Chung Ang, làm nơi học tiếp theo của mình."

[Imagine] The story of summerNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ