Taurus cầm cái túi giấy màu nâu, bàn tay gầy guộc nắm chặt lấy miệng túi làm nó nhăn nhúm lại.
Đặt chiếc túi bên miệng, Taurus vội vàng thở vào đó giống như một người bị hen suyễn, từng hơi thở dồn dập khiến cho chiếc túi cũng phập phồng theo, lúc phồng to, lúc xẹp lép.
Taurus đã như thế này 30 phút rồi. Từ lúc Aries rời đi, cô ấy đã lao vội tới chiếc tủ đầu giường để tìm kiếm những chiếc túi giấy quen thuộc mà cô sẽ ôm lấy mỗi khi hoảng loạn. Nhưng cô gái chỉ loạng choạng và ngã úp mặt xuống đất. Những sợi lông loang lổ màuu đỏ khẽ mơn trớn đám tàn nhang xinh đẹp trên đôi má Tau, nhuộm đỏ cả một bên gò má cô. Nhưng Taurus chẳng hề bận tâm, cô thở hồng hộc, hơi thở cô gái nặng nhọc như có một cái gì đó đang chặn ngang cổ họng cô, mà có lẽ là đúng thế thật. Taurus quơ hai tay trên sàn nhà, bò vội đến bên tủ, với tay đến cái núm kéo bằng gỗ màu gụ. Rồi cô mỉm cười.
Mái tóc của Taurus rối tung, ướt đẫm mồ hôi dù trời vốn đang mát mẻ vô cùng, vài sợi bết lại, dính chặt lấy vầng trán đang ửng đỏ lên của cô gái. Đôi mắt Taurus mở lớn, đôi con ngươi màu nâu nhìn chăm chăm lên trần nhà, bờ vai cô run rẩy dữ dội và cô gái ấy chẳng thể kiềm chế nổi nhịp thở của mình nữa.
Tôi chẳng thế làm gì cả, mỗi lần như vậy, tôi chỉ biết im lặng. Tôi ngồi im lặng nhìn Taurus với một bên má dính đầy máu đang vội vã thở vào cái túi giấy như chẳng còn có ngày mai. Mà, làm gì còn có ngày mai?
Máu nhỏ giọt chảy xuống, lăn dọc trên đầu gối, nhỏ tí tách xuống mặt sàn gỗ như những giọt nước mưa lúc chiều.
Chúng tôi cứ ngồi im lặng như vậy, cho đến khi Taurus cảm thấy khá hơn. Cô ấy vứt cái túi giấy nát bươm nhăn nhó sang một bên rồi nằm xuống sàn. Máu dính lên tóc cô, nhưng Taurus chẳng thèm quan tâm, hơi thở của cô chậm dần lại. Tôi nhìn vòm ngực cô phập phồng lên xuống.
"Cậu thấy khá hơn chưa Tau?" Và tôi cũng nằm bên cạnh cô. Tôi ngước nhìn mái tóc xõa xượi của cô bạn, hỏi.
"Một chút?"
"Ừm." Tôi chẳng biết nói gì hơn. Một phần trong tôi đã quá mệt mỏi, phần còn lại, tôi sợ rằng nếu tôi nói sai điều gì đó, Taurus sẽ lại lên cơn, và rồi chẳng có chiếc túi giấy nào ngăn cản cậu ấy nữa. Cậu ấy sẽ chấm dứt cho cả những người còn lại, và tôi hiểu như thế là không công bằng cho họ.
Không công bằng, cho tôi.
Tại sao tôi lại thấy không công bằng?
Tôi khẽ liếc cái đồng hồ treo trên tường. Cái kim giây mảnh màu đen quay tít thò lo như bị mất phanh, và việc nhìn vào nó luôn làm tôi muốn phát điên lên, nhưng Taurus thì thích nó. Chẳng thể hiểu nổi tại sao cạu ấy có thể nhìn vào nó mà không có suy nghĩ đập nát bét cái đồng hồ ra.
Còn 15 phút nữa.
"À phải rồi, Prim này," Taurus, như nhớ ra cái gì đó, chồm dậy, cúi đầu nhìn tôi. Đôi mắt cậu ấy mở rất lớn, trong mắt tròn vành vạch và giãn to hết sức trong khi miệng cậu ấy ngoác ra cưới một nụ cười quỷ dị. Máu thậm chí còn nhỏ xuống mặt tôi. "Chị Cancer có làm bánh cho tớ, phải chứ?"
![](https://img.wattpad.com/cover/183996825-288-k808345.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ 12cs ] những kẻ mộng mơ.
Mystère / Thrillerhay truyện về một người lạc lối và những cái mặt nạ của cô ta.