Chương 6.2: Bị bắt gặp

6 1 0
                                    

Tôi im thin thít trước sự giận dữ của Kyuri Saiboraz, không biết làm gì ngoài việc run lẩy bẩy. Tôi không biết điều gì đáng sợ hơn, cú ngã hụt vừa rồi, vẻ mặt đùng đùng như giông bão của anh ta hay nỗi lo về những ý định xấu anh ta nhắm vào bác Evan.

Khi cơn náo động qua đi, tôi hốt hoảng nhận ra mình không hề có ý định thay đổi thế đứng hiện tại. Vòng tay anh ta quá mạnh mẽ và lồng ngực quá ấm áp. Chân tôi gần như không chạm đất, tất cả những gì giữ cho tôi thăng bằng là cánh tay của anh ta.

- Anh... - Tôi lắp bắp, cố đưa đầu óc mình về đúng vị trí – Sao anh lại ở đây?

Anh ta không trả lời ngay mà lựa thế đặt tôi xuống đất, tay tuy nới lỏng nhưng vẫn vòng qua người tôi như để đảm bảo rằng tôi sẽ không thể lộn bất cứ vòng nào cho đến tận chân cầu thang.

Tôi lật đật đứng lùi lại hai bước, cố né vòng tay của anh ta. Anh ta lần theo tôi nhẹ nhàng như một con mèo rừng, ánh mắt không di chuyển.

- Một nửa số người trong học viện đã chứng kiến cô lao đến đây như một cơn lốc màu xanh gợi cảm.

Lời nói trần trụi của anh ta khiến tôi cứng họng, bèn cúi xuống chỉnh trang lại mép váy chật chội phía trước ngực nhưng không có mấy tác dụng.

Anh ta có vẻ thương xót vẻ luống cuống ngốc nghếch của tôi nên chỉ nhún vai:

- Nếu cô tìm bác mình thì ông ấy chưa về đâu.

Tôi giật phắt đầu lên, nỗi hoang mang lập tức trở lại.

- Ông ấy biến mất sau khi lên cầu thang, tôi không thể tìm được – Anh ta giải thích.

- Anh theo dõi bác Evan? – Nghi ngờ của tôi tăng lên vùn vụt, tôi cố tránh xa khỏi anh ta thêm hai bước nữa.Anh ta vẫn tiếp tục lần theo, cánh tay không rời phần eo đang nhức nhối của tôi.

- Tôi có một vấn đề cần gặp ông Loeinte để xác minh nên đã đi theo ông ấy về phòng. – Anh ta nói ngắn gọn – Thế nhưng, sau khi lên cầu thang, ông ấy đã biến mất.

- Tại sao? – Tôi kinh ngạc – Tại sao bác ấy lại biến mất? Mà anh có vấn đề gì cần xác minh?

Anh ta thở dài: "Chỉ là những chuyện cũ".

Cách nói giống hệt bác Evan khi tôi thắc mắc về cung cách lịch thiệp tối nay.

Trước khi chúng tôi kịp trao đổi thêm điều gì thì có tiếng cửa mở trên gác. Rồi ngay sau đó là giọng bác Evan cố nói thật nhỏ:

- Khi chưa rõ ràng thì không thể làm gì cả. Cô chớ liều lĩnh, Luquince. Hãy kiên nhẫn.

Luquince? Bác ấy vừa nói là Luquince? Tim tôi như bị đứt ra, bắn ngược lên đỉnh đầu. Tiếng thình thịch của nó vang dội, át hết mọi câu hỏi đang đua nhau bung ra trong óc tôi.

- Tôi biết – Tiếng phụ nữ trả lời. Cái âm thanh rất quen thuộc mà tôi luôn mong muốn được nghe lại suốt hai năm nay – Tôi sẽ tìm mọi cách. Bọn chúng phải trả giá bằng mạng sống. Tôi sẽ lôi từng kẻ một ra và xử lý chúng. Anh yên tâm, Evan, rồi ngày của chúng ta sẽ đến.

- Đừng sơ hở. Hãy cẩn trọng trước khi có bất cứ hành động nào.

Rồi tiếng bước chân vang lên lộp cộp trên nền đá cứng. Tôi ngơ ngác giương mắt lên nhìn Kyuri Saiboraz, không biết nên làm thế nào.

Rõ ràng chiều nay bác Evan nói với tôi không hề có tin gì của cô Luquince. Sao giờ họ lại gặp nhau? Gặp một cách lén lút và thậm chí còn bàn những chuyện kinh khủng đến vậy? Bác Evan và cô Luquince có bí mật gì? Cô Luquince vào học viện Cánh Tiên bằng cách nào?

Các câu hỏi cứ quay mòng mòng trong đầu tôi. Tiếng bước chân to dần, chỉ vài giây nữa thôi, bác Evan sẽ thấy chúng tôi đang đứng lù lù ngay đầu cầu thang. Tôi sẽ nói gì với bác đây?

Trước khi một tràng câu hỏi tiếp theo tuôn ra trong óc, tôi thấy mình bị nhấc bổng lên không trung.

Kyuri Saiboraz đang vác tôi trên vai và nhanh nhẹn tiến về phía đầu kia hành lang, nơi có phòng chứa đồ. Khu nào cũng có một phòng như vậy. Các phòng này luôn mở cửa vào buổi tối để những người làm có thể ra vào sau khi thu dọn bữa tối.

Ngay khi chúng tôi vừa khuất sau cánh cửa gỗ thì bác Evan xuống tới nơi. Liệu bác có phát hiện ra không? Kyuri Saiboraz nhẹ nhàng đặt tôi xuống rồi khép của lại. Tôi thấy im ắng lạ thường. Vài giây sau, tiếng chân bác Evan lại vang lên, ngày một rõ hơn.Bác đang đi về phía chúng tôi.

Tại sao bác không về phòng mà đi hướng ngược lại? Hay bác đã nhìn thấy chúng tôi trước khi chúng tôi bước vào đây?Tiếng lộp cộp to dần, tôi gần như cứng người vì sợ. Cánh cửa khép hờ không thể an toàn cho chúng tôi. Nếu bác thấy tôi thì sao? Đừng nói đến những bí mật động trời, chỉ riêng việc ở trong phòng kín với một cậu thanh niên, dù anh ta có danh giá tới cỡ nào, cũng đủ để bác lôi tôi về làng rồi.

Có lí do nào hợp lý để chúng tôi ở đây? Chỉ có những kẻ không đứng đắn mới thích những nơi lén lút như thế này. Sự hoang mang của tôi chuyển trọng tâm dần dần. Đúng vậy, chính bác Evan đã nói những kẻ không đứng đắn thì không đáng để ý đến. Tôi rõ ràng không muốn bị để ý trong lúc này.

Tiếng bước chân dừng lại ngay trước cửa. Cả hành lang im lặng, không một tiếng muỗi kêu. Các phụ huynh giờ đang ở phòng sinh hoạt chung cùng con em mình. Không ai ở trong phòng đón tiếp vào giờ này, khi mà những cơn gió mát mẻ đang tràn ngập sân trường và mọi thứ xôn xao, tưng bừng như hàng trăm cây đuốc sáng hừng hực cháy.

Kyuri Saiboraz đảo mắt, cố tìm một chỗ kín đáo. 

Ánh sáng hắt từ hành lang vào đột nhiên tối sầm. Bác Evan đang đẩy cửa, bước thêm một bước nhỏ.

Trong chớp mắt, tôi ôm chầm lấy người bên cạnh, kéo đầu anh vào sát mặt mình. Chúng tôi phải biến thành những kẻ thiếu đứng đắn thì mới không bị để ý, ý nghĩ đó chỉ vụt qua đầu trước khi tôi kịp nhận ra mình đang hành động.

Saiboraz bị bất ngờ, bước chúi về phía trước. Tôi bị chiếc váy làm vướng víu nên ngã ngửa ra sau theo đà của anh ta. Trước khi cả hai chúng tôi kịp kêu lên vì đau thì bác Evan đã đứng trước cửa. Phòng chứa đồ tối om, chỉ có chút ánh sáng ngoài hành lang hắt vào qua những kẽ hở mà bác Evan không che được hết. Tôi nhắm tịt mắt, cố dụi đầu vào lồng ngực rắn chắc trong khi anh ta gồng cứng người chống lại lực kéo của tôi.

- Đừng thế, em yêu. - Giọng anh ta khản đặc. - Chậm lại nào.

Tôi thậm chí còn chẳng buồn bực tức vì cách xưng hô ấy mà chỉ chăm chăm chúi đầu thấp hơn nữa.

"Hừm", bác Evan đằng hắng. Kyuri Saiboraz quay đầu ra, bóng bác Evan phủ lên mặt anh một màu tối tăm đến nỗi không thể nhìn nổi.

- Gì thế? – Anh ta nói bằng giọng khác hẳn bình thường, vừa khó chịu, vừa thận trọng – Không thấy người ta đang bận à?

Bác Evan ngừng một chút rồi từ tốn nói "Xin lỗi, tôi nhầm phòng" rồi khép cửa lại. Tiếng chân bác nhỏ dần cho đến khi một tiếng "cạch" khe khẽ vang lên. Chúng tôi đã thoát nạn!

[HOÀN] Dạ vũ tháng NămWhere stories live. Discover now