Chương 11

1K 136 4
                                    

Trong hội quán cờ vây trước nhà ga, Ichikawa chán đến chết mà ghé vào sau quầy nhìn tạp chí, bỗng thấy có khách đến, vội vàng đứng thẳng mình chuẩn bị tiếp đón, lại phát hiện là người quen.

"Thầy Ogata!" Ichikawa cao hứng chào, "Lâu rồi không gặp!"

"Tiểu thư Ichikawa, lâu rồi không gặp." Ogata Seiji gật đầu, "Chỗ này làm ăn vẫn tốt như trước."

Ichikawa, "Đúng vậy, đều là nhờ phúc của thầy Akira, tất cả mọi người đều thích thầy Akira nên thường xuyên đến."

"Thầy Akira?" Nghe cách gọi như vậy Ogata có chút ngạc nhiên.

Ichikawa không chút ngại ngùng, ngược lại tự hào mà nói, "Chính là thầy Akira a! Ở hội quán cờ vây đương nhiên dùng sức cờ để nói chuyện, thầy Akira tuy tuổi nhỏ nhưng là lợi hại nhất trong số chúng ta, mọi người cũng đều nguyện ý gọi em ấy như vậy."

Đôi mắt sau kính hiện lên ý cười, "Tiểu thư Ichikawa luôn bảo vệ Akira như vậy, làm cho tôi không khỏi có chút ghen ghét đây."

Ichikawa sững sờ, sau khi phản ứng lại, mặt liền đỏ lên, oán trách nói, "Thầy Ogata sao có thể trêu tôi như vậy, thật là quá đáng! Nói năng tuỳ tiện như vậy, cẩn thận tương lai không có cô gái nào tình nguyện gả cho ngài!"

"Không phải nói đùa, tiểu thư Ichikawa đúng là hình tượng người vợ lý tưởng của tôi." Ogata nói như vậy, ánh mắt cũng nhìn xung quanh hội quán.

Ichikawa vừa nhìn liền hiểu, "Là tìm thầy Akira sao? Em ấy ở phía bên trong."

Ogata nghe vậy, nói cám ơn, liền đi về phía trong hội quán.

Thấy đối phương đi dứt khoát như vậy, Ichikawa không khỏi có chút mất mát, "Thì ra đúng là đang nói đùa a..." Nàng nói thầm, "Thật muốn mạng mà, khí chất, bề ngoài, năng lực, tài sản một cái cũng không thiếu, nếu thật sự có cảm giác với mình thì tốt rồi... Ừm, có điều đối xử với phụ nữ hình như rất có thủ đoạn, đàn ông như vậy không đáng tin a.... Đàn ông tốt thật sự phải như thầy Akira mới đúng, nghiêm túc cẩn thận, lớn lên cũng rất đáng yêu~~"

Không đề cập tới trong nội tâm tiểu thư Ichikawa đang ảo tưởng cái gì, Ogata không hề tốn sức liền tìm được người hắn muốn tìm.

Trong hội quán phần lớn là người lớn tuổi, Touya Akira mười hai tuổi ở bên trong vô cùng nổi bật.

Cậu lúc này đang ngồi ở trong góc, bày cờ theo sách dạy cờ, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy sự chuyên chú, dường như quá tập trung vào đó.

Nhưng trong mắt Ogata, trong toàn hội quán ồn ào, thân của cậu bé lại cô đơn vô cùng.

Ogata không khỏi nhớ lại, trong trí nhớ Akira ngoại trừ hồi nhỏ tham gia lớp dạy cờ vây thì chưa từng thấy cậu đánh cờ với người cùng tuổi.

Đứa nhóc Shindou Hikaru kia thoạt nhìn có vẻ cùng tuổi Akira, có lẽ......

"Thầy Ogata!"

Lúc này Touya đã phát hiện hắn, vẻ mặt có chút giật mình cùng cao hứng, đứng dậy chuẩn bị ra đón.

Ogata giật mình, không rõ chính mình sao lại có liên tưởng kì lạ như vậy, lập tức vứt sau đầu, hắn dùng tay ra hiệu cho Touya ở lại tại chỗ, chính mình đi qua ghế đối diện xuống, "Sao lại chơi cờ một mình thế này?"

[Hikaru no Go - EDIT] Không trở lạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ