" chúa ơi , Tiêu Du... Hức...em ổn chứ , để tôi đưa em đi cấp cứu "_ Vân Nhiên khóc lớn khi thấy tình trạng của Tiêu Du bây giờ đỡ cô lên ôm vào lòng Vân Nhiên ngày càng xót xa hơn .
" ai đã làm chuyện này với mày chứ , để tao đưa mày đi cấp cứu "_ Kiều Khanh vừa nói vừa đỡ Tiêu Du lên xe giúp Vân Nhiên .
" Tiêu Du... Híc , em mà có mệnh hệ gì , tôi nhất định sẽ đánh chết em , bắt em đứng trên góc lớp , bỏ mặc em luôn..hícccc "_Vân Nhiên dùng khăn chậm máu trên mặt nó khóc rồi mắng nhiếc .
" t...ta..tao không biết nữa...tao nghe..bọn chúng nói ...là...cô chủ...nhất định kẻ muốn giết tao...là con gái "_ Tiêu Du nằm trên đùi Vân Nhiên hơi thở gấp gáp mắt nhắm tịt nói .
" à...uh ...mẹ nó , để tao điều tra xem bọn nào làm "_ Kiều Khanh.
Phòng cấp cứu...
" híc...Tiêu Du... "_ bên ngoài Vân Nhiên ngồi khóc suốt sợ hãi không ngừng . thấy vậy Kiều Khanh đi đến ngồi cạnh nàng .
" cô nín đi có được không , khóc nhiều không tốt đâu "_ Kiều Khanh choàng tay qua vai nàng thì nàng phủi tay nó xuống né tránh nó bằng cách ngồi sang 1 bên ghế khác , nó đưa tay lên lau nước mắt cho nàng , thì nàng né mặt qua 1 bên .
" tôi không sao ! Đừng lo "_ Vân Nhiên
" haizzz...em hiểu rồi , để em đi mua nước cho cô "_ Kiều Khanh quay đi , khuôn mặt khác hẳn lúc trước mặt nàng .
* Tiêu Du...nếu mày chết thì sự chú ý của cô ấy sẽ chuyển về tao , nhất định...cô ấy sẽ là của tao dù thủ đoạn nào đi nữa *_ Kiều Khanh.
..........................
" bác sĩ học trò tôi sao rồi "_ Vân Nhiên đứng lên hỏi khi bác sĩ vừa bước ra từ phòng cấp cứu.
" mọi chuyện điều ổn rồi nạn nhân không sao chỉ là mất máu hơi nhiều thôi , chúng tôi đang chuyền máu cho con bé , bây giờ cô có thể vào thăm rồi "_ bác sĩ nói rồi mỉm cười nhẹ như nói lên điều may mắn Tiêu Du đang rất ổn .
Bước đến giường bệnh , Tiêu Du mắt nhắm mắt mở , miệng mấp máy môi như nói gì đó , cơ thể bầm dập được xoa thuốc , trán băng 1 vải băng trắng quanh đầu khóe miệng và mặt thì được dán băng cá nhân kỹ lưỡng .
" V...Vân Nhiên...à "_ Tiêu Du mấp máy môi nói .
" tôi đây , bên cạnh em đây "_ Vân Nhiên ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh , nằm gục người xuống giường bệnh Tiêu Du , tay đưa lên eo cô ôm lấy đầu tựa vào ngực cô nằm yên vị .
" tôi xin lỗi... Vì lúc nãy đã lớn tiếng vs cô , làm ơn đừng khóc nữa tôi vẫn chưa chết đâu.. "_Tiêu Du đưa tay lên đặt lên đầu nàng xoa nhẹ , Tiêu Du cảm nhận được ngực mình đang ướt 1 vệt vì nước mắt của nàng đang rơi vì cô .
" đừng ... Có cãi nhau nữa được không ? Tiêu Du "_ Vân Nhiên nắm chặt vai áo cô , cắn răng nén tiếng nấc nói .
" ngoan...nín đi , tôi hứa sẽ không cãi nhau với cô nữa "_ Tiêu Du cong khóe miệng lên cười nhẹ .
" còn 1 điều nữa...rất là quan trọng với tôi "_ Vân Nhiên
" hửm...có chuyện gì à "_ Tiêu Du
" em yêu tôi đúng không "_ Vân Nhiên nói xong , Tiêu Du mặt đen lại , ứa nước mắt im lặng không trả lời .
" mau ... Trả lời tôi đi chứ còn không thì tôi sẽ biến mất khỏi nơi đây đấy "_Vân Nhiên giọng cương quyết.
" t...t...tôi...xin lỗi..."_ Tiêu Du chảy dài nước mắt .
" tôi đã nghe cuộc trò chuyện giữa em...và Kiều Khanh...ở sau trường , cái gì của em nó cũng sẽ thuộc về em thôi , bao nhiêu người tranh dành thì hiển nhiên nó sẽ không chịu được nếu làm quá...nó sẽ biến mất khỏi cuộc đời này và tan theo mây khói "_ Vân Nhiên bật cười ngóc lên nhìn Tiêu Du nói như đang muốn Tiêu Du dành lại mình .
Tới đây , người ngoài cửa tái mặt . nó cắn chặt răng tức giận ly nước nhựa trên tay cũng bị nó bóp nát nước chảy ướt sàn nhà .
* hóa ra...cô ấy biết chuyện mình với Tiêu Du , vậy có nghĩa cô ấy yêu Tiêu Du chứ không hề có 1 chút tình cảm với mình *_ Kiều Khanh ứa nước mắt vành môi mếu đi , nó tức giận bỏ đi 1 hơi ra xe bỏ về .
Tiếng chuông điện thoại của nó reo lên , nó bắt máy chả ai lạ đó là Vân Nhiên gọi nó vì thấy nó đi lâu quá nên sợ có chuyện gì , nàng cũng lo lắng cho nó nhưng không phải là tình yêu mà là tình cô trò bình thường thôi .
" alo , Kiều Khanh hả ? Em đi đâu lâu quá vậy "_ Vân Nhiên
" à...ba em gọi có việc nên em về gấp quên mất báo cho cô và Tiêu Du "_ Kiều Khanh vừa lái xe đi vừa nói ... Trong nước mắt đầm đìa.
" uh...vậy thôi em về cẩn thận nhé "_ Vân Nhiên dặn dò
" dạ , cô chăm Tiêu Du giúp em "_ Kiều Khanh nói rồi cúp hẳn máy chạy xe bán mạng nhanh nhanh và nhanh nữa .
.................
" cô gọi ai thế ? "_ Tiêu Du hỏi .
" à Kiều Khanh ấy mà , em ấy bảo mua nước nhưng thấy lâu quá không quay lại nên cô gọi xem "_Vân Nhiên nắm chặt tay cô nói
" à...chắc nó về nhà rồi ý "_ Tiêu Du
" uh , em ấy về nhà vì có chuyện gấp rồi "_ Vân Nhiên nhìn cô nói cười nhẹ .
" tôi...xin lỗi cô...tôi đối vs cô là thật lòng , nhưng mà Kiều Khanh cũng yêu cô thật lòng , với lại 1 kẻ lăng nhăng như tôi lúc nãy cô thấy rồi đấy , tôi không xứng với cô bằng Kiều Khanh đâu "_ Tiêu Du cười nhạt , rút tay mình lại và nói .
Vân Nhiên không trả lời , nàng kề môi xuống hôn lên môi Tiêu Du nhẹ 1 cái biết miệng cô đau , nên nàng không thể tiến xa thêm được , Tiêu Du khựng người đơ ra nhìn nàng cái cảm giác ấm áp và hạnh phúc của nàng mang lại cho cô , như thực sự nàng tin tưởng cô không phải loại lăng nhăng khi bên cạnh nàng .
" V...Vân Nhiên... Híc...Tôi yêu cô ... Thực sự rất yêu cô "_ Tiêu Du chòang tay qua vai kéo nàng ôm vào lòng khóc thút thít lên nói đủ cho nàng nghe .
----------------------------------------------
Thấy mn ủng hộ nhiệt tình nên au hạnh phúc quá...😭 au ra thêm chap nè .
Mn nhớ ấn bình chọn và fl au nha au yêu mn nhìu lắm ý ❤
Cmt để mk xem ý kiến của mn nhé
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Bách Hợp ] Ghét Của Nào Trời Trao Của Đấy.
Short StoryTruyện : Ghét Của Nào Trời Trao Của Đấy Tác Giả : Cỏ Dại Thể loại : Bách hợp , Tình Cảm , Ngọt , Học đường . ( VÌ VẤN ĐỀ BẢN QUYỀN NÊN CÁC BẠN KHÔNG ĐƯỢC ĐEM TRUYỆN ĐI MÀ KHÔNG XIN PHÉP TÁC GIẢ NHÉ ). Văn án : Tống Tiêu Du : 19 tuổi Dương Vân Nhiê...