"Quân thượng."
Vương Nhất Bác ngồi bên đình viện nhìn ra bờ hồ Nghiên Trúc, trăng sáng đã lên cao, gió lạnh từng đợt lùa qua kẽ tóc, hắn chỉ khe khẽ thở dài.
"Hận Si, ngươi đến rồi."
Hận Si ngồi xuống bên bàn đá trong đình, lấy trong tay áo ra một vò rượu bằng sứ trắng cùng hai cái chén ngọc, chậm rãi rót ra. Làn rượu dưới ánh trăng sáng lóng lánh sinh động, vô cùng đẹp mắt, vang lên mấy tiếng lách tách thanh thúy giữa không gian đêm lạnh có phần tịch mịch.
"Đêm không ngủ, còn ra ngoài hít sương khuya, quân thượng nhật là có nhã hứng."
Vương Nhất Bác nghe xong, cười khẽ, cũng không để ý đến việc Hận Si có ý đùa cợt mình. Hắn đối với Hận Si luôn vừa kính trọng vừa tin tưởng, vốn dĩ y có thể tự mình xưng vương Quỷ tộc, thế nhưng năm tháng dài đẵng đẵng ấy, vẫn cứ một mình phò tá từng đời chủ nhân, nghiêm cẩn lại khiêm tốn, ẩn nhẫn lại có thêm phần tài trí không ai sánh kịp, quả là hạc trong bầy gà. Người như vậy, không khiến người ta quý trọng cũng khó.
"Nếu chỉ ra để hứng gió nghe sương, ta thà ở trong phòng ôm sư huynh ngủ còn hơn." - Vương Nhất Bác nâng chén kề môi, hương rượu trúc nhàn nhạt thanh mát chậm rãi luồn lách vào khứu giác mang đến cảm giác dễ chịu vô cùng, đúng là mùi vị hắn ưa dùng.
Bởi vì trúc vốn là thứ sư huynh của hắn vô cùng yêu thích, vậy nên Vương Nhất Bác, hắn cũng thích trúc. Bất luận là thứ gì liên quan đến trúc, hắn đều sẽ thích.
"Quân thượng muốn nghe thuộc hạ kể chuyện sao?"
Vương Nhất Bác nhấp một ngụm rượu, mùi vị ngòn ngọt tan chảy trong miệng, lẫn theo cảm giác cay cay tê dại nơi đầu lưỡi, mắt ánh phản chiếu ánh trăng khuyết treo trên trời cao, mi dài rung nhẹ.
"Huynh ấy không nói, ta sẽ không hỏi. Nhưng chuyện đó, ta vẫn cần phải biết. Ta tin huynh ấy, ta chỉ sợ bản thân đã bỏ lỡ chuyện gì đó... Dù sao đoạn thời gian ở đây năm đó vẫn còn quá nhiều chuyện mơ hồ. Hận Si, ngươi đều biết phải không?"
Hận Si ngồi ngược sáng, Vương Nhất Bác không nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt y, chỉ biết y đang rũ mắt nhìn rượu trong chén ngọc, chậm rãi đáp: "Có lẽ vậy."
"Tại sao ngươi lại quen biết với Đại sư huynh?"
Hận Si buông mi nghiêng đầu nhìn làn nước hồ xanh thẫm, ánh trăng dịu dàng chiếu sáng, qua từng đợt gió sóng gợn lóng lánh rung động. Y cong môi mỉm cười, nét cười êm ái xen cả cảm giác thả lỏng thoải mái: "Có lẽ là duyên phận. Ta và hắn từng có một vụ cá cược. Ta cá người sẽ thành quỷ, hắn lại cá người sẽ thành tiên. Năm ấy hắn mới chỉ là một thiếu niên xuất sơn lần đầu, có lẽ chừng mười tám mười chín tuổi, ra ngoài hàng yêu phục ma, đen đủi thế nào lại gặp phải ta." - Hận Si đổi cách xưng hô, không còn dùng từ "thuộc hạ" quen thuộc nữa, cũng không gọi Vương Nhất Bác là "quân thượng" như bình thường nữa.
Hiếm có khi nào Đả Dạ Nguyên Soái của Quỷ giới lại có vẻ mặt thư thái gần gũi thế này.
"Như tất cả những lần khác, Quỷ Vương xuất thế là chuyện sẽ được tiên đoán trước. Nhưng tiên đoán về người năm đó, vô cùng mập mờ." - Hận Si thả giọng, êm như nước chảy, từ từ trải lòng một câu chuyện xa xưa: "Tiên đoán nói, người có thể thành quỷ, cũng có thể thành tiên."
BẠN ĐANG ĐỌC
bjyx | Duyên tận thế gian
Fanfiction/ Lừa mình dối người, từ lâu đã là bản chất của một kẻ đau khổ đáng thương, càng cố gắng vịn vào những hy vọng hèn mọn bé nhỏ, càng trượt dài trong tận cùng của cô đơn lạnh lẽo. Thế rồi cứ như vậy, bị giam hãm vĩnh viễn, càng vùng vẫy, lại càng chìm...