"Sư huynh, huynh có muốn cùng ta đi đến một nơi không?"
Tiêu Chiến vươn vai một cái, vắt chân trên giường, nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác đang khoác lên mình bộ áo gấm thêu chỉ kim tuyến vàng óng lấp lánh, khí thế bức người, thầm khen trong lòng phu quân mình quả nhiên tuấn mĩ không gì sánh được, lơ đễnh hỏi lại: "Nơi nào cơ?"
"Ngưng Lạc Sơn, nghe nói cảnh quan rất đẹp, chúng ta đi mấy hôm."
Tiêu Chiến nhướn mày, hai mắt lóng lánh sinh động đảo một vòng, như nghĩ ngợi một chút rồi đáp: "Ừm, có phu quân thì ta ở đâu cũng được."
Vương Nhất Bác cong môi, đáy mắt thoáng lấp lánh, mặc xong y phục liền cầm một chiếc lược đến bên giường giúp sư huynh chải tóc.
Suối tóc đen tuyền giống như lụa tràn vào kẽ tay, bóng mượt trơn mát, vô cùng dễ chịu, Vương Nhất Bác gài lược, chầm chậm kéo xuống. Hắn buông mi, ánh nến vàng nhạt hắt lên vách tường hai cái bóng một đứng một ngồi, trông có vẻ vô cùng hòa hợp.
"Sư huynh, tóc huynh dài ra rồi."
Tiêu Chiến gật đầu: "Ừ, dài vừa đến eo, nhưng mà không phải ai cũng vậy sao?"
Vương Nhất Bác cười khẽ: "Không, vì trước kia huynh luôn cắt tóc ngắn qua vai."
"À..." - Tiêu Chiến có chút ngập ngừng, y nghe ra trong giọng Vương Nhất Bác ẩn hiện ý vị buồn bã khó giấu, đột nhiên cảm thấy vô cùng khó xử...
"Đệ bị ốm, huynh cõng đệ từ Kiếm Phong xuống Y Cốc tìm sư bá chẩn mạch. Năm đó đệ còn nhỏ, sau lưng nắm tóc huynh, suýt chút nữa không qua được. Huynh có biết huynh nói gì với đệ không?"
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, hai đầu ngón tay chạm vào nhau, ánh mắt có phần ảm đạm: "Ta không nhớ nữa." Tất cả đều không nhớ.
"Huynh nói: "Nhất Bác, đừng ngủ, đệ thích sư huynh nhất phải không? Đừng ngủ, nếu để chữa khỏi bệnh, sau này tóc ta dài đến eo, ta sẽ gả cho đệ."
Tay hắn dịu dàng búi nửa phần tóc của y lên, gài thêm một cây trâm huyết ngọc màu đỏ tươi, xong xuôi mới hài lòng chỉnh lại phần tóc mai trước trán cho y, tất cả động tác đều thanh thoát cẩn thận, nâng niu vô cùng.
Tiêu Chiến từ đầu đến cuối chỉ rũ hàng mi đen nhánh nhìn xuống hai bàn tay trống không của mình, không nói câu nào.
Một đoạn im lặng có phần ngột ngạt qua đi, Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến từ đằng sau, thả giọng trầm thấp vào gáy y: "Sư huynh, tóc huynh dài ra rồi, nên gả cho ta đúng không?"
Tiêu Chiến xoay người lại đối diện với hắn, ánh mắt sáng trong, vòng tay ôm lấy eo hắn, cả người đều tựa vào ngực hắn, vô cùng thân mật. Giọng y như tiếng suối reo, dễ nghe vô cùng: "Chẳng phải đã gả cho đệ rồi sao?"
Vương Nhất Bác đáy mắt lắng đọng, ôm ghì lấy y, giấu tất cả biểu cảm vào hõm cổ y, bất luận là vui sướng hay đau khổ cũng chẳng còn quan trọng nữa. Bởi vì ngay lúc này, người hắn yêu nhất đang ở trong vòng tay hắn.
Không còn yêu cầu gì hơn nữa, như thế đã đủ mãn nguyện rồi.
Vương Nhất Bác nghĩ, có lẽ chuyện Tiêu Chiến mất trí là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời dài rộng tưởng như vô tận của hắn. Hiện tại lại khiến hắn nảy sinh lòng tham, chỉ hy vọng... y đừng bao giờ nhớ lại. Mãi mãi không nhớ lại quá khứ, mãi mãi cùng hắn bầu bạn.
BẠN ĐANG ĐỌC
bjyx | Duyên tận thế gian
Fanfiction/ Lừa mình dối người, từ lâu đã là bản chất của một kẻ đau khổ đáng thương, càng cố gắng vịn vào những hy vọng hèn mọn bé nhỏ, càng trượt dài trong tận cùng của cô đơn lạnh lẽo. Thế rồi cứ như vậy, bị giam hãm vĩnh viễn, càng vùng vẫy, lại càng chìm...