[34] Nhen lửa

339 20 7
                                    

"Hoàng Cảnh Du! Hoàng Cảnh Du, mau tỉnh dậy." Bạn nhỏ Hứa cuống cuồng lay lay vai người nào đó đang ôm chặt mình, toàn thân như ngồi trên đống lửa, chốc chốc lại cảnh giác liếc qua cửa phòng đang đóng im lìm, bất quá vị họ Hoàng kia ngay đến một cái mí mắt cũng không động, vùi đầu vào cổ mèo nhỏ, giọng nói có chút khàn khàn.

"Ngủ thêm một chút." Đêm qua Hoàng Cảnh Du chính là hơn 3h sáng mới xong việc, hiện tại hoàn toàn không thể tỉnh táo ngay được.

Bé mèo thiếu kiên nhẫn đẩy đẩy đối phương, thầm nghĩ người này như thế nào lại nặng vậy, bắp tay cũng vô cùng rắn chắc.

"Mẹ anh đang ở bên ngoài! Mau dậy đi!" Thanh âm tựa như rít lên, chỉ sợ người ngoài cửa có thể xông vào bất cứ lúc nào, như vậy khác gì bắt gian tại trận a?

Nếu mẹ Hoàng thực sự chứng kiến cảnh tượng này, có phải hay không sẽ lập tức đá cậu khỏi đây? Một câu giải thích cũng không cho? Thiên a, cuộc đời cậu chính là một bãi phân không hơn không kém!

Bạn học Hứa bị suy nghĩ của chính mình doạ sợ, trong lòng lộn xộn như lửa đốt, đúng lúc lại nghe được một câu thiếu đánh của Hoàng Cảnh Du.

"Không cần bận tâm, mẹ sẽ không tự ý vào phòng anh. Chúng ta ngủ thêm một chút." Người này thực sự nửa điểm lưu tâm cũng không có, lại tranh thủ chiếm tiện nghi bé mèo sáng sớm thơm mịn, ở bên cổ cậu nhẹ hôn mấy cái.

Mèo nhỏ tránh không được trốn không xong, nội tâm thực muốn một cước đá đối phương ra ngoài, trên đời nào có chuyện con dâu ngủ đến trưa để mẹ chồng cô quạnh đợi ngoài cửa a?

"Vậy anh ngủ đi, em muốn ra ngoài." Bất lực thở dài một hơi, cậu không hề biết Hoàng Cảnh Du khi yêu sẽ lưu manh dính người như vậy, vị chủ nhà mặt liệt vô cảm của cậu trước đây đâu?

Sự thật chứng minh, càng nói đối phương càng gia tăng lực đạo khiến Hứa Meo Meo không thể động. Thầm nghĩ cứ như vậy cũng không phải cách hay, người này bình thường trầm ổn lạnh lùng như vậy, sao mới sáng sớm đã biến thành tiểu hài dính người rồi, Hứa Ngụy Châu hiện tại chỉ có thể xuất chiêu dụ dỗ trẻ nhỏ.

"Vậy em hôn anh một cái, sau đó cùng nhau dậy được không?" Suy đi tính lại cũng chỉ có chiêu thức này, Hứa vĩ nhân mới yêu đương vài ngày mà đã mất đi vô số nụ hôn, tính cả nụ hôn đầu, thật mất giá.

Nghe đến đây, mí mắt Hoàng Cảnh Du rốt cục mở ra, đáy mắt dường như đã sớm tỉnh táo, khoé miệng nhếch lên, tranh thủ ra thêm điều kiện, "Ba cái."

Cảm giác vừa tự đào hố chôn mình, nhưng bé mèo thực sự gấp gáp muốn chết, cũng không có thời gian đôi co, cam chịu chấp thuận, "Được."

Sau đó nhắm mắt hôn ba cái thật kêu lên môi Hoàng Cảnh Du, xúc cảm mềm mại nháy mắt truyền đến tim, mở to đôi mắt tựa như vừa bị người khác bắt nạt, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý đối diện, trong lòng dâng lên một tia xấu hổ, lập tức xoay người thoát khỏi gọng kìm vững chắc, vội vàng xuống giường tìm đồ vệ sinh cá nhân trong túi hành lý. Tối qua vẫn chưa hỏi tội Hoàng Cảnh Du vì sao tự ý đem đồ đạc của cậu qua đây, hiện tại đã gặp phải tình huống nan giải như vậy.

[Du Châu][Hoàn] Tiểu ngốc manh, em chạy đi đâu?Where stories live. Discover now