Vương Phi Phủ Triệu Vương - Chương 18 - Tấm Thiếp Từ Trong Cung

100 4 0
                                    

Chương 18
Tấm Thiếp Từ Trong Cung

Ảo ảnh dưới ánh trăng, điệu múa mang theo khát vọng vượt ra khỏi trói buộc. Lý Lệ Thanh múa may điên cuồng trong điệu nhảy. Là gian sơn đã sụp đổ, hay tình yêu này vụn vỡ. Là giấc mộng trong đêm mưa lặp đi lặp lại. "Chàng chính là chân ái mà bấy lâu nay ta kiếm tìm. Có lẽ kiếp này có duyên vô phận. Công chúa thì sao? Kỳ nữ thì sao?" Nàng ngước mặt lên trời, miệng cười ngây dại. Số phận đã định sẵn cho nàng. Muốn vùng vẫy để thoát khỏi số kiếp này chẳng phải chuyện dễ dàng.

Dưới ánh trăng, nàng bước đến bên bàn trà tay rót một ly rượu đưa lên miệng. "Bây giờ, ta phải làm thế nào đây? Phá hủy hạnh phúc của hắn hay quyến rũ Việt Vương một bước lên làm Thái Tử Phi." Từ dạo, biết được thân phận thực sự của mình, trong nàng dâng lên lòng thù hận, ganh ghét. "Nam Phương ngươi là ai mà dám tranh Hoàng Vương với ta..." Đôi mắt sắc lạnh của Lệ Thanh trong bóng đêm mờ ảo ánh lên tia đáng sợ. Bàn tay nàng ta, ném ly rượu xuống nền đất vỡ tan. Hàm răng cắn chặt đôi môi mím lại, ánh mắt dâng lên tia lửa hận. Bản năng sinh tồn, mưu cầu hạnh phúc và chấp niệm, đã biến Lệ Thanh của hôm nay thành một người không phân biệt được thật giả, đúng sai. Một người lạc lối, con quỷ bên trong nàng đang trỗi dậy.

Những năm qua, có lẽ nàng ngộ nhận về chính mình. Khi sống với bộ mặt giả tạo quá lâu nàng cứ nghĩ đó chính là mình... Không nhận ra đây mới đúng là bản chất của nàng. Vẻ mặt ôn nhu, nhẹ nhàng thiện lương kia chỉ là lớp mặt nạ mà nàng ta đeo đã lâu,  chưa kịp tháo bỏ. Năm tháng đó... Nghĩ tới... đôi môi nàng ta cắn chặt lại, nước mắt tuôn ra hai tay nắm thành nấm đấm. "Là người vô tình hay thời gian vô tình Vương Gia." Yêu hận giờ đây với nàng ta chẳng thể phân biệt. Sớm tối trong chớp mắt qua đi, thời gian không nhân từ với ai. Thoáng chốc, gương mặt nàng ta đã không còn ngây thơ, yêu kiều như xưa. Vết thương lòng này quá sâu, nàng ta lảo đảo bước vào bên trong gia trang dưới ánh trăng mờ ảo.

Sáng hôm sau một bức thư đưa tới gia trang. Dung sư phụ ngồi bên bàn trà ở sảnh tự bao giờ, có vẻ như đợi nàng ta. Nàng ta nhẹ nhàng bước ra, tâm tư không ai đoán ra được. Ánh mắt nàng ta nhìn bà ta lạnh lẽo không giống trước đây. Khẽ nhẹ nhàng bước lại chiếc ghế trống rót một ly trà. Cảm giác, đại sảnh lúc này không khí vô cùng ngột ngạt... không khí tĩnh lặng bao trùm cả không gian. Bà ta ngồi đó, cũng chẳng buồn hành lễ với công chúa tiền triều. Một lúc lâu, tách trà được đặt xuống bàn. Chân bà ta bước tới trước mặt Lệ Thanh, tay chìa ra tấm thiếp mỏng cho nàng ta. Ánh mắt không lạnh không nhạt xoay người trong im lặng, rồi bước đi ra ngoài.

Tia mắt nàng ta thay đổi khi nhìn vào tấm giấy mỏng kia. Tay với lấy cốc trà đang uống dở đưa lên miệng, uống một hớp chậm chạp. Qua một canh giờ sau, nàng ta đứng dậy bước chân nhẹ nhàng đi vào bên trong Khuê phòng. Đi được ba bước nàng ta quay lại, tay vẫy một thị nữ thân cận. Thị nữ vội vã bước theo chủ nhân mất hút nơi khuê phòng.

Phủ Triệu Vương lúc này vẫn im lặng như tờ. Người hầu, được Lãnh Băng tạm thời cho lui về sau phủ nghỉ ngơi, chỉ lưu lại Vân Nhi. Hắn ta và Vân Nhi đi ra đi vào tâm trạng bất an. Vân Nhi hai tay nắm chặt đi qua đi lại không biết bao nhiêu vòng. Mắt nàng ta luôn ngó nghiêng ra cổng mà ngóng trông, lòng lo lắng. Lãnh Băng cũng đi đi lại lại, xoay bên này nghiêng bên kia không biết bao nhiêu lần. Thấy biểu hiện sốt ruột của hắn nàng cũng không dám lên tiếng hỏi. Cả hai cứ thế đi vào rồi lại đi ra không biết qua bao lâu.

Vương Phi Phủ Triệu Vương-Mặc kệ đời ta cứ yêu chàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ