Hàn Dật Hiên, về sau là cường giả ở mạt thế, dị năng là thời gian, ngưng đọng thời gian, gia tốc thời gian, giảm tốc độ thời gian, quay ngược thời gian, dị năng có thể đem chính mình ẩn ở trong không gian song song, một kích tức trúng, Hàn Dật Hiên đúng là người quạnh quẽ, ít nhất Khúc Du Nhiên nghe đồn là cái dạng này, không trung thành với bất luận cái căn cứ nào, chỉ là ngẫu nhiên ở tạm, bên cạnh không
mang theo bất luận kẻ nào, hành tẩu quạnh quẽ tại mạt thế này.
Hàn Dật Hiên ra cửa, là ở một cái căn cứ, chỉ là một đêm, diệt một cái căn cứ loại nhỏ, một đêm mười mấy vạn người cứ như vậy biến mất, có người nói hắn là ác ma, có người nói hắn là thiên sứ, quân tử như ngọc thế vô song, khuôn mặt như trăng rằm đêm trung thu, sắc đẹp như hoa đào nở rộ, mặt mày như hoa, da tinh xảo như sứ, một cái nam tử, sinh ra lại so với những nữ tử kiều diễm còn đẹp hơn vài phần. Nói hắn ưa tàn sát, người đã cứu cũng không phải số ít, cho nên tốt xấu cũng phân biệt không rõ, chỉ là nghe nói, rõ ràng là một vị thiếu niên, lại đầy đầu tóc bạc, đôi mắt tang thương.
......
Tiêu Minh Hi bên cạnh có lẽ là có chút lo lắng, nhẹ nhàng lôi kéo góc áo Khúc Du Nhiên gọi "Du Nhiên", Khúc Du Nhiên mới là hoàn hồn.
Nhìn thiếu niên trước mắt, Khúc Du Nhiên làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được, hắn thế nhưng sẽ là Hàn Dật Hiên về sau danh chấn thiên hạ ,thiếu niên vừa mới mặt xám mày tro, hiện tại thu thập sạch sẽ, trông như là cái búp bê sứ, phi thường xinh đẹp.
Có lẽ là Khúc Du Nhiên nhìn chằm chằm lâu rồi, thiếu niên có chút thẹn thùng, cúi
đầu, đỏ ửng lan tới bên tai, quấn quấn ngón tay không biết làm sao.
Khúc Du Nhiên đối với Tiêu Minh Hi cười khẽ trấn an, nắm thật chặt bàn tay hai người, mười ngón tay đan vào nhau, cũng không hề nhìn thiếu niên, đối với bà lão nói "Nãi nãi, các ngươi ở đâu? Chúng ta đưa ngươi trở về." Nói xong quay đầu lại đối
với người phụ nữ nói "Không quan hệ đi, chậm trễ thời gian một chút?"
Người phụ nữ vội vàng xua tay nói "Không có việc gì không có việc gì."
Chờ đến bà lão phục hồi tinh thần lại, mới có chút khẩn trương, gắt gao nắm tay Khúc Du Nhiên, nước mắt vẩn đục, có chút cầu xin nói "Ta biết ngươi là một cô gái tốt, bà lão ta là sống không được bao lâu, ta không có quan hệ gì, chỉ là cháu trai này của ta," Nói xong, bà lão tạm dừng, lại nói tiếp "Cô gái, đám người vừa rồi cũng không phải là người a, các ngươi chọc bọn họ, còn không biết có thể có chuyện gì, các người chạy nhanh đi thôi, chỉ là cô gái a, có thể mang theo cháu trai trai của ta cùng nhau đi hay không, hắn thực chăm chỉ, thực ngoan, cái gì cũng đều làm." Nói xong, bà lão liền trực tiếp quỳ xuống, tốc độ nhanh đến Khúc Du Nhiên đều không kịp ngăn cản.
Nhìn bà lão quỳ xuống, Khúc Du Nhiên là vội vàng nâng lên, Hàn Dật Hiên bên cạnh đôi mắt đỏ lên, nước mắt là từng giọt rơi xuống, nắm tay bà lão không bỏ, ngữ khí nghẹn ngào nói "Nãi nãi, ta không đi, ta chính là muốn hảo hảo ở bên ngươi."Bà lão vuốt mặt Hàn Dật Hiên bên cạnh, tràn đầy nếp nhăn, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, nhìn Hàn Dật Hiên, bà lão đầy mặt đau lòng "Tạo nghiệt a, tạo nghiệt, ngươi nói ngươi một cái đứa con trai, như thế nào liền sinh ra xinh đẹp như vậy a."
BẠN ĐANG ĐỌC
(BHTT - EDIT) Trọng Sinh Mang Theo Tiểu Tam Chạy Mạt Thế - Tô Tam Dược
General FictionBản QT được lấy từ RubyRuan_69 Đây là mình edit theo ý hiểu của mình, cũng chỉ để cho mình dễ đọc hơn, cho nên có gì sai sót mọi người góp ý giúp mình. Thể loại: Bách hợp, mạt thế, trọng sinh. Tiến độ: 1 ngày/ chương (nếu mình siêng :3)