Bữa tối đã được dọn xuống, hai vị phụ huynh không còn ở lại đây, Hà Tước kéo tiểu Muội đến một góc nào đó, tiền sảnh chỉ còn lại tiểu Uyển cùng Hà Hiên.
Cha mẹ của tiểu Uyển xưa nay luôn rất thoáng, không phải chuyện đại sự liên quan tới tính mạng thì mặc cho tụi nhỏ giải quyết.
Huống chi, đây chính là chuyện của tiểu Uyển.
Mặc dù chung thân đại sự xưa nay luôn lấy cha mẹ làm đầu, nhưng theo ý của hai vị phụ huynh đây cũng phải để cho nữ nhi của mình chấp thuận nữa.
Dù sao nàng mới là người chung sống cả phần đời còn lại với hắn.
Ấm trà vừa pha xong bốc lên từng làn khối lượng lờ. Tiền sảnh không chứa tạp âm, làm cho trông có chút quỷ dị lạnh lẽo.
Ngọn nến cháy vang ra vài tiếng nổ lác đác nho nhỏ, phá vỡ trầm mặc.
Hà Hiên cất tiếng phân bố thế cục cho tiểu Uyển: "Bây giờ tôi với nàng có thể nói là ván đã đóng thuyền. Lúc rời khỏi kinh đô không phải không dấu hành tung, nhưng cũng không phải hoàn toàn không tra được gì. "
Tiểu Uyển vô cùng buồn bực: "Cho nên?"
"Họ chắc chắn sẽ ra tay từ phía nàng. "
Tiểu Uyển nhíu mày: "Điều này không nói lên được gì cả. Bây giờ công tử ly khai là được, không phải sao?"
Hà Hiên lắc đầu: "Bọn họ sẽ thà chọn lầm còn hơn bỏ sót. "
Cho nên sẽ không bỏ qua cho nàng?
" Nếu vậy, chỉ cần biết được tôi với công tử không có gì..."
Tiểu Uyển im bặt. Cho dù không có thì sao? Bọn họ vẫn không tha cho nàng, ai biết được có phải nàng và Hà Hiên đang bài mưu tính kế gì. Hơn nữa, nếu nàng là nhân vật mấu chốt, vậy chắc chắn sẽ dùng để uy hiếp Hà Hiên.
Giữ nàng ở trong tay, chỉ có lợi mà thôi.
Hà Hiên đung đưa nước trà trong chén để nước trà nguội dần: "Chưa kể còn có bác trai và bác gái, cả tiểu Muội nữa. "
Tiểu Uyển đưa mắt nhìn sang, nổi sợ hãi đang dần dần len lõi bên trong.
Một lần nữa im lặng.
Nàng đang suy nghĩ, nghĩ xem còn cách nào để giải quyết.
Có thể đi sang nước khác sinh sống đúng không? Như vậy sẽ không bị cuốn vào vũng nước đục này. Nhưng kế sinh nhai không phải dễ làm, cũng không biết bên kia sẽ có thị hiếu như người mình, hay phải tìm xem bọn họ hứng thú với cái gì?
Không.
Không được.
Chỉ sợ chưa thể rời khỏi lãnh thổ đã bị tóm rồi.
Hay là nàng tương kế tựu kế, an phận chờ bọn họ đến tóm lấy, sau đó nói rõ ra nàng và Hà Hiên không có bất cứ quan hệ nào. Dù bọn họ không tin đi nữa thì cũng chỉ có thể giam lỏng nàng, cùng lắm là cả nhà đều bị giam lỏng. Đến lúc đó vừa có ăn có mặc có nhà để ở mà không cần ngày ngày phải tìm kế sinh nhai.
Không đúng.
Nếu bọn họ nghĩ nàng cứng đầu, dùng hình tra tấn gì đó thì sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cổ Đại, Việt Nam, Lãng Mạn, Sủng, 3S] NHẤT KIẾN CHUNG TÌNH - by Cám
AlteleNếu nói câu nói mà hắn ưng ý nhất, vậy chính là câu: "Thú thật, lần đầu bắt gặp nàng, ta đã nhất kiến chung tình". Nếu nói hành động nào mà hắn ưng ý nhất, vậy chính là chuyện hắn quyết 'không phải khanh không lấy'. Nếu nói điều may mắn nhất mà hắn...