61

849 74 3
                                    


Ứng định xong công tác, Bách Thần đã tạo cho chính mình hoàn thành bước quan trọng của kế hoạch.
Có công tác, mới có thể tự lập tự cường.
Đối tương lai, hắn tràn ngập chờ mong.
Danh sách các bộ môn thông báo tuyển dụng từ Lại Bộ thống nhất giao cho hoàng đế xét duyệt, sau khi hoàng đế phê chuẩn người mớ mới mới có thể tới bộ môn của mình báo danh đi làm. Cái trình này so với khoa cử triệu tập dự thi đã là đơn giản hơn, nhưng cuối cùng cũng phải mất trước sau mười ngày.
Mười ngày này Bách Thần cũng sẽ không nhàn rỗi, rèn luyện, đọc sách học tập,mát xa cho Tiêu Lẫm, bồi hắn phục kiện, ngẫu nhiên còn muốn đấu đá tiểu nhân —— quả thực không thể càng phong phú.
Tiêu Lẫm gần đây đều ngốc tại vương phủ chỗ nào đều không đi, sau khi Vương phi dọn về Khang Vương trong viện, sớm tối thưa hầu hắn một ngày không thiếu.
Ở Khang Vương trước mặt binh tĩnh, dụng tâm kín đáo người hạ độc thủ cũng rất nhiều cố kỵ.
Mắt thấy hắn chân một ngày so với một ngày càng tốt, Khang Vương tự nhiên vui vẻ, mỗi nhưng lúc như này, Tiêu Lẫm đều sẽ vì Bách Thần nói tốt vài câu, Vương phi cùng Khang Vương đối Bách Thần ấn tượng tự nhiên cũng là càng ngày càng tốt.
-- hơn nữa Bách Thần chính mình cũng thực hiểu lễ nghĩa, lại thông minh, hậu bối như vậy, không ai không thích.
Sau khi khảo thí xong, Bách Thần dùng một ngày thời gian, điêu khắc một đôi ân ái đầu bạc phúc thọ lâu dài bằng trúc đưa cho Vương phi cùng Vương gia thể hiện lòng biết ơn không, mỗi ngày đều đi theo Tiêu Lẫm đi thỉnh an vấn an, chưa bao giờ có một tia không kiên nhẫn.
Ngày này sáng sớm, sau khi Bách Thần rèn luyện xong liền cùng Tiêu Lẫm một đường hướng tới Vương phi Vương gia thỉnh an.
“Lẫm Nhi, chân của ngươi chân khôi phục như thế nào?” Hôm nay không lên triều, Khang Vương nhàn nhã rất nhiều,sau khi bọn tiểu bối thỉnh an liền quan tâm tới tình huống Tiêu Lẫm khôi phục.
Tiêu Lẫm nói: “Hồi phụ thân, không cần quải trượng cũng có thể đi lên vài bước.”
Khang Vương mặt lộ vẻ vui mừng: “Thật sự?”
Bách Thần cho Khang Vương ăn thuốc an thần: “Hôm qua thời điểm luyện tập có thể đi vài bước, tiểu công tử rất có nghị lực, về sau định có thể khôi phục như lúc ban đầu.”
Khang Vương hốc mắt có chút ướt át, “Lâu rồi không thấy bộ dáng Lẫm Nhi cưỡi ngựa vung roi, rất là tưởng niệm.”
“Về sau sẽ lại nhìn thấy.” Vương phi vỗ vỗ Khang Vương tay, “Ta một nữ nhân đều còn không có khóc, ngươi khóc cái gì.”
Dứt lời lại nhìn về phía Tiêu Lẫm, ôn nhu nói: “Nếu có thể, đi vài bước cho phụ thân ngươi nhìn xem, làm hắn cao hứng”
“Vâng, nương.”
Tiêu Lẫm đứng lên, đem quải trượng đưa cho Bách Thần, thử về phía trước dịch từng bước.
Hắn bước không lớn, mỗi bước về phía trước đều giống như tiểu hài nhi học bước tập tễnh, lại vô cùng kiên định, vẫn luôn đi rồi năm sáu bước mới có chút duy trì không được quay mặt hướng một bên, Bách Thần chạy nhanh tiến lên đỡ lấy hắn, để hắn ngồi xuống.
Một màn này làm Vương phi xem đến hai mắt đẫm lệ.
“Ngươi còn nói ta.” Khang Vương lấy ra tay khăn lau nước mắt cho Vương phi, “Kết quả khóc đến so với ai khác cũng đều lợi hại hơn.”
“Lẫm Nhi thật không dễ dàng.” Vương phi khống chế được cảm xúc, “Ta chính là đau lòng hắn, còn tuổi nhỏ như vậy lại nếm nhiều khổ.”
“Mẫu thân, ta không có việc gì.” Tiêu Lẫm an ủi nói, “Chỉ cần có thể khôi phục, hết thảy khổ đều không khổ.”
Vương phi gật gật đầu, cảm thấy vui mừng.
Mấy người lại hàn huyên vài câu, Vương phi đột nhiên vỗ tay một cái, “Đúng rồi, Vương gia, tối hôm qua ta lấy ra khối ngọc bội kia đâu? Ta trí nhớ không tốt, quên đặt ở nơi nào.”
Khang Vương cười nói, “Bổn vương thay ngươi thu hồi, biết ngay ngươi sẽ quên.”

Xuyên qua ai nói ta là yêu nghiệt đê tiện [Edit từ chương 55]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ