114

964 90 6
                                    


Băng Nhi bọn họ còn ở trong viện bận việc, Bách Thần cùng Tiêu Lẫm ngồi trên nóc nhà, tựa như ở một thế giới khác song song.
Trăng tròn treo cao với bầu trời đêm, bóng đen cùng ánh sáng đều rõ ràng có thể thấy được, cây đa rậm rạp trong viện cũng bị ánh trăng chiếu rọi lên.
Gió nhẹ thổi vào khuôn mặt, làm không khí ấm áp có thêm một phần ái muội.
Nghe Tiêu Lẫm bộc lộ, Bách Thần quay đầu nhìn Tiêu Lẫm, có chút ngơ ngẩn.
Tiêu Lẫm cũng nghiêm túc nhìn hắn, lông mày đẹp bởi vì thấp thỏm mà không tự giác nhăn lại, con ngươi đen nhánh cũng bị ánh trăng rọi lên có chút sáng lạn.
Đây là lần đầu tiên Bách Thần nghe thấy người khác nói ra nội tâm của mình, nghiêm túc như vậy, trong ánh mắt đều mang theo thành kính.
Thế gian này sợ nhất hai chữ nghiêm túc.
Hồi tưởng bắt đầu cùng Tiêu Lẫm tương ngộ sau đó phát sinh nhiều chuyện, từ căm thù đến hòa hoãn, từ người lạ đến bằng hữu, chuyện cũ từng màn hiện lên ở trước mắt, nhân sinh tràn ngập nhưng chuyện ngoài ý muốn.
Tiêu Lẫm là người nói được sẽ làm được, hắn vừa rồi nói sẽ vẫn luôn chờ hắn, hắn liền thật sự chờ đợi.
Bách Thần rất rõ ràng điểm này.
Tuy rằng không biết chính mình vì cái gì được hắn chân thành yêu thích như thế, nhưng Bách Thần hốc mắt vẫn như cũ có chút nóng lên.
Con người đều có tim, không ai có thể thờ ơ chuyện này, bao gồm hắn sống tận hai đời.
“Đúng vậy, hiện tại ta rất vui sướng.” Bách Thần lấy bầu rượu từ trong tay Tiêu Lẫm, ngửa đầu uống một ngụm, uống xong hắn dùng tay áo xoa xoa miệng, nhìn Tiêu Lẫm, “Nhưng nếu ta cả đời không đáp ứng thì sao?”
Tiêu Lẫm: “Ta đây liền chờ cả đời, cuộc đời còn rất dài.”
Tim Bách Thần thật giống như bị ai bóp chặt một chút, vừa ấm vừa đau.
……
“Nhưng cả đời dài như vậy, ai có thể nói trước được.” Bách Thần nói, “Ngươi và ta biết không đến hai năm, thế tử gia có thể nhận định sẽ thích ta cả đời sao?”
“Người khác ta không dám nói.” Tiêu Lẫm dừng một chút nói, “Nhưng ta, nói cả đời là cả đời.”
Bách Thần nhịn cười, cố ý trêu hắn, “Có phải ngươi cũng nói như vậy với Liễu công tử không?”
Tiêu Lẫm lắc đầu, “Chúng ta cái gì cũng chưa nói qua.”
Bách Thần ngoài ý muốn, đầu đều là dấu chấm hỏi.
“Ta cùng với Liễu Như Phong ngẫu nhiên cùng nhau uống trà du ngoạn, nhưng chưa bao giờ biểu lộ tình cảm cho nhau.” Tiêu Lẫm không có một tia dấu diếm, “Ta còn cho rằng hai người tâm ý tương thông là không cần nói rõ, cho rằng ta cùng với hắn sẽ nước chảy thành sông, chỉ đợi ta trở thành thế tử sau đó đi Liễu gia cầu hôn là được.”
Bách Thần:……
Cách làm này rất phù hợp tính cách trước kia của Tiêu Lẫm, ý tưởng này cũng hợp tâm ý của Liễu Như Phong, như vậy hắn cùng hai huynh kết giao cũng sẽ không có cố kỵ gì. Nếu không phải Tiêu Xuyên làm chuyện xấu, dựa theo lộ tuyến phát triển mà nói, Liễu Như Phong cùng Tiêu Lẫm thành thân, đại khái cũng sẽ cầm sắt hòa minh, cử án tề mi.
Biết được chuyện này, Bách Thần mạc danh có chút khó chịu.
Thấy Bách Thần không nói gì, Tiêu Lẫm lại trịnh trọng cường điệu: “Nếu trong lòng ta còn có người khác, nhất định sẽ không tới trêu chọc ngươi, bởi vì như vậy đối với ngươi không công bằng. Tiểu Thần, ta đối với hắn, một tia lưu luyến đều không có.”
“Òmmm.” Bách Thần nói, “Chính là sau lần ngươi biết hắn tặng một cây quạt giống hệt cho Tiêu Xuyên đúng không?”
Tiêu Lẫm kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”
“Bởi vì……” Bách Thần lộ ra nụ cười thần bí, “Tại hạ thần cơ diệu toán ~~”
Tiêu Lẫm bị bộ dáng của hắn chọc cười, “Nghịch ngợm.”
“Trăng có tròn có khuyết, người có vui buồn tan hợp.” Bách Thần thu hồi thần sắc bướng bỉnh, nhìn bầu trời, “Cả đời quá dài.”
Tiêu Lẫm trong lòng có chút mất mát, thầm nghĩ xem ra nỗ lực của mình còn chưa đủ  không thể đả động hắn.
Nhưng hắn không sợ, hắn còn có thời gian cả đời để nỗ lực làm Bách Thần yêu hắn.
“Không dài, ta không sợ chờ.” Tiêu Lẫm đáng thương hề hề nói, “Chỉ cần ngươi khôg cùng người khác thành thân.”
“Không cần chờ.” Bách Thần quay đầu, nhìn hắn, đôi mắt sáng long lanh, “Không cần phải đợi.”
Tiêu Lẫm đầu tiên là nhíu mày, nhưng chậm rãi, biểu tình thất vọng trên mặt hắn biến thành không dám tin tưởng, cuối cùng lại chuyển thành kinh hỉ.
“Ý của ngươi là, nguyện ý cùng ta ở bên nhau đúng không?” Tiêu Lẫm khắc chế cảm xúc, cố gắng trấn định nói.
Bách Thần gật đầu: “Thử xem đi.”
Nhân sinh dài như vậy, muốn bước thử một bước kia.
Hắn là người theo chủ nghĩa trời sinh bi quan, chờ đợi thiên trường địa cửu, rồi lại không tin có tình yêu như vậy, nhưng hắn nguyện ý cho Tiêu Lẫm cũng như cho chính mình một cơ hội.
“Thật vậy chăng?” Tiêu Lẫm có chút không thể tin được lỗ tai của mình, không thể không xác nhận lại một lần nữa.
Bách Thần: “Hỏi lại ta liền đổi ý.”
“Không được đổi ý.” Tiêu Lẫm một tay đem Bách Thần ôm vào lòng ngực, “Ta sẽ không làm ngươi thất vọng.”

Xuyên qua ai nói ta là yêu nghiệt đê tiện [Edit từ chương 55]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ