Chương 54:

2.4K 305 12
                                    

Tiếu Mạn Sinh ngủ một đêm không mộng mị. Đến sáng ngày hôm sau ngủ dậy đầu óc vẫn còn mơ màng, Tiếu Mạn Sinh chỉ nghe Diễm Tuyết Quân nói cái gì mà mệt mỏi quá độ liền ngủ quên mất. Cô ậm ừ cho qua chuyện liền chỉnh sửa lại đầu tóc, trở về phòng của mình rửa mặt súc miệng, đến khi bản thân có chút hình dáng con người mới xuống lầu gọi một chén cháo và bánh bao lót dạ.

Đầu cô vẫn còn đặc quánh như tương hồ, hoàn toàn mất đi khả năng tư duy. Cho đến khi nghe thấy hai đạo hữu người của tu chân giới mới đến đang uống trà bàn chuyện nói rằng tối hôm qua lại có một người nữa của Biên Hòa trấn biến mất không tung tích, cô mới dừng lại động tác vô thức ăn uống. Tiếu Mạn Sinh đặt đũa xuống, một tay chống trán, cả người bao phủ áp suất thấp.

Bản thân vừa mới bỗng dưng "ngủ quên" trong phòng Diễm Tuyết Quân một đêm, ngày hôm sau liền có thông báo có thêm người mất tích. Nàng ta là khinh thường trí tuệ của nhân loại hay coi thường khả năng tư duy của Tiếu Mạn Sinh cô. Cô còn nhớ sáng nay Diễm Tuyết Quân ngồi bên cửa sổ vừa ăn bánh ngọt vừa đọc sách, lúc nói chuyện với cô chẳng hề có chút chột dạ nào, quả thực người với người hơn nhau ở bộ da mặt mà lại. Chỉ cần da mặt dày hơn người, dù cho ngươi có là hung thủ bắt cóc thì cũng có thể bào chữa cho bản thân thành tiên nữ hạ phàm. Tiếu Mạn Sinh thực muốn lao lên vạch mặt nàng, lại ngại bản thân chẳng có chứng cớ, cuối cùng đành thất vọng buông tay. Tạm thời địch bất động ta bất động, cô còn muốn biết xem tại sao cũng có một vài môn phái để đồ đệ của mình đến thăm dò, nàng ta lại chỉ nhắm vào một mình cô, chẳng lẽ là do danh phận con gái của Trúc Giang môn?.

***

Tiếu Mạn Sinh thay một bộ váy dài màu nguyệt bạch, cảm giác vạn phần tiên khí, trên mặt điểm một chút phấn son đỏ, lúc này mới hài lòng xách kiếm đi đến ngôi nhà muốn tìm người siêu độ. Cơ thể của Triều Mạc Khanh không phải loại hình muội muội nhỏ, đây rõ ràng là một ngự tỉ sắc nước hương trời, điện nước đầy đủ. Trước kia Tiếu Mạn Sinh chẳng có tâm tư với tình duyên của mình, người khác thấy cô còn sợ bản thân bị tố dâm loạn trẻ em, hiện tại cô rõ rành rành là một người phụ nữ, đương nhiên cũng muốn tận hưởng lạc thú yêu đương một lần, nhan sắc không thể không chú trọng.

Người tu chân giới mỗi người mỗi tính đều kì cục như nhau, Tiếu Mạn Sinh lúc xách kiếm đến trước căn nhà có vẻ xa hoa bậc nhất trong trấn, người khác đều tất cung tất kính mà dẫn cô vào trong, chỉ sợ làm phật ý Tiếu Mạn Sinh.

Người nhà này trong trấn cũng gọi là khá giả. Lúc đầu khi lão gia chủ qua đời, họ an táng xong xuôi không hề có nửa phần chểnh mảng, chỉ là không hiểu sao lão gia chủ vẫn thành oan hồn hằng đêm đến náo loạn cả nhà, không cho bọn họ một ngày yên ổn, họa hoằn lắm họ mới phải mời đến người tu đạo trợ giúp.

Nghe tin Tiếu Mạn Sinh đến, hầu hết người trong nhà đều đi ra, bầu không khí có vẻ có chính sống động hơn so với vẻ tiêu điều, hoang vắng của cả Biên Hòa trấn.

- Hiện tại trong nhà hỗn loạn, tiếp đón không chu toàn, mong cao nhân không bỏ qua cho.- Gia chủ Lâm Vĩnh chắp tay hướng Tiếu Mạn Sinh nhận lỗi.

- Gia chủ yên tâm, việc mà Trúc Giang môn ta đã nhận, tất sẽ hoàn thành.- Tiếu Mạn Sinh bình tĩnh nói.

Cô chỉ đơn thuần là muốn thực nghiệm kiến thức bản thân đã học được, cũng không quá chú ý đến tiểu tiết xung quanh, nếu không sẽ phát hiện ra sắc mặt những người xung quanh đều tái xanh không chút sức sống.

Tiếu Mạn Sinh tranh thủ thời gian còn sớm, đi một vòng quanh Biên Hòa trấn định ngắm một chút khung cảnh xung quanh, chỉ là không khí quả thực quá ngột ngạt, cô không thể chịu được nữa. Cảm giác thật sự rất khó tả, rõ ràng là trấn này cũng không ít người nhưng lại đem đến một cảm giác tiêu điều, vắng lặng. Nếu không phải có nhà dân, e rằng người khác chỉ nghĩ đây là vùng núi hoang sơ. Vậy mà khi tiếp xúc cùng người nơi đây, họ đều biểu lộ rất bình thường, không hề có biểu hiện mất hồn mất vía mà cô thấy.

Ôm một bụng nghi ngờ đi trên đường, Tiếu Mạn Sinh vô thức mà đi về phía khách điếm, vào trong phòng ngồi liền ngẩn người đến tối. Chẳng biết là do đâu, mặc dù cơ thể hoạt động, tâm trí của cô lại cứ bỗng nhiên trống rỗng, hành động hoàn toàn không nghe theo đại não. May mắn đến lúc sẩm tối, một tiếng gõ cửa kéo Tiếu Mạn Sinh thoát khỏi trạng thái kì quặc kia. Cô rùng mình, thầm vỗ ngực kinh sợ thở ra một nơi, bản thân ngồi yên mấy canh giờ liền có cảm giác đau nhức rã rời. Người ngoài cửa vẫn tiếp tục gõ cửa.

Tiếu Mạn Sinh cố lết thân mình ra mở cửa, đập vào mắt là Diễm Tuyết Quân cười đến ôn nhu như nước, dịu dàng tột bậc nói:

- Ta thấy muội muội về sắc mặt rất kém, sợ muội không khỏe liền tự mình sắc một chút thuốc bổ khí huyết cho muội này.

Diễm Tuyết Quân.

Nàng, thật sự là khinh thường trí thông minh của nhân loại.

Một lần uống một chén trà liền ngủ say như chết, nàng tưởng cô còn ngu ngốc uống bất cứ thứ gì mà nàng đem đến nữa sao?

***
***

Các bạn ơi các bạn bị gì vậy???

Thế giới thứ 3 này nam chính chết rồi, đây đơn thuần chỉ là một bộ truyện hành động chém nhau piu piu mà thôi :))

Tiện thể PR cho truyện mới hợp tác của tui: [Mạt thế] Lãm thế.

https://my.w.tt/t8kuD4BgS5

Đẩy mạnh tiêu thụ để hố không bị bỏ hoang :)) đảm bảo có bệnh thần kinh, có cẩu huyết, có ngọt sủng. Hai cp chính: Bác sĩ ôn hòa phúc hắc bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều vật tư Khuất Vân x Tư duy có vấn đề may mắn bạo phát Liên Hàm, Quân nhân đại thúc lực phá hoại kinh người Khâm Dương x Khát khao thống trị thế giới Lăng Tình.

Chẳng hiểu sao tui lại muốn viết truyện dạng dạng trâu già gặm cỏ non nữa 🤷 Tính sơ sơ thì một đôi hơn kém nhau khoảng 7-8 tuổi, một đôi dứt khoát cách nhau hẳn mười mấy.

[Mau xuyên] Luận 1001 Cách Chết Của Nữ PhụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ