"Được được được, là ta nói bậy." Ta vội xin lỗi nàng, rồi lần nữa cầm lấy bàn chân đó, "Yên lặng để ta ấn chân cho ngươi, lát nữa còn cẩn thận ngâm, nếu không ngày mai sẽ thực mệt mỏi. Trước kia có một lần ta cùng Nhị sư huynh lên núi hái thuốc, khi trở về y quán quên ngâm chân, hôm sau đến đứng cũng không nổi."
"Ngươi hôm nay cũng đi nửa ngày, vậy... Lát nữa để ta giúp ngươi xoa chân?" Thái Anh nói rồi khẽ đặt tay xuống đầu ta đang cúi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên ót.
"Không cần, ta quen rồi." Ta lắc đầu.
"Nếu vậy ta cũng không cho người làm." Vừa nói nàng vừa định rụt chân trở về.
"Lát nói sau được không, quận chúa đại nhân." Ta lại lần nữa kéo lấy chân nàng, "Thủy sắp nguội, đừng nháo."
"Ngươi mới đừng nháo." Thái Anh nói xong, lại càng ấn tay trên ót ta hơn, sau đó từ từ chuyển tay dần xuống, nhẹ bóp lên phía sau cổ, "Ngươi còn chưa nói đâu."
"Cái gì?" Ta vẫn cúi đầu xoa xoa chân nàng.
"Chuyện tối hôm qua ta hỏi ngươi." Cảm giác tay Thái Anh đang nhéo nhéo trên cổ.
"Chuyện gì..." Ta vừa định giả ngu, lại phát hiện lực nhéo trên cổ bắt đầu tăng dần, liền vội vàng sửa miệng, "Được được được, lúc ngủ nói cho ngươi... Hiện tại trước ngâm chân, trước ngâm chân."
"Ngươi nói rằng 'ăn không nói, ngủ không nói' mà." Ngữ điệu Thái Anh nói chẳng hề che giấu ý cười, hai ngón tay dài nhỏ cứ nhẹ nhàng cấu véo khắp cổ ta.
"Được, ta nói ta nói." Ta ngẩng đầu, quận chúa lúc này mới buông lỏng tay, nhìn vẻ mặt nàng đắc ý, ta bỡn cợt nói, "Anh nhi, giờ xem ra ta làm hư ngươi rồi, một năm sau làm sao ngươi hầu hạ..." Nói được một nửa mới ý thức được mình đã sai rồi, vội ngậm miệng lại nhưng đã chẳng còn kịp nữa.
Không khí tức khắc rơi vào giá lạnh.
"Anh nhi, ta... Ta không phải ý đó." Ta cười cười, lại phát hiện tiếng cười kia sao thật gượng ép.
Sau một lúc lâu, Thái Anh mới khẽ vỗ vỗ trán ta, nhẹ nói: "Không sao, ta biết ngươi không có ý đó." Trên mặt nàng cũng kéo ra nụ cười cứng ngắc, biết bao nhiêu miễn cưỡng.
Chẳng biết nên nói thêm gì, ta cúi thấp đầu, tiếp tục giúp nàng xoa chân.
Đúng vậy, quả thật mấy ngày qua trong lòng hạnh phúc càng nhiều ta càng sợ hãi. Đến giờ phút này mới biết được, hóa ra trong lòng ta luôn có tiềm thức xác định rằng một năm sau, ta sẽ rời đi. Càng tưởng tượng mọi việc có bao nhiêu tốt đẹp, thì sự thật lại càng tàn khốc. Chẳng phải ta đã sớm quyết định sao, một năm sau, không oán hận, không tham vọng, chỉ lặng lẽ rời bỏ -- với tiền đề quận chúa chẳng hề yêu ta.
Nhưng hôm nay, ta nên làm thế nào đây?
Lưu lại bên quận chúa? Nhưng ta dựa vào cái gì để được ở bên cạnh nàng? Đưa quận chúa rời đi? Ta lại dựa vào cái gì để đưa quận chúa rời đi? Hơn một tháng nay, mỗi đêm ta đều lẳng lặng đợi chờ Thái Anh ngủ say trong lòng, mới dám phóng túng chính mình đi vào giấc ngủ. Sợ hãi Thái Anh ở trong lòng ta ngủ không an ổn, sợ hãi ta không thể cấp cho nàng giấc ngủ an tâm, sợ hãi một năm sau... không còn có thể thấy nàng ngủ trong lòng ta như vậy nữa. Ta vẫn luôn suy đoán đến vị tướng quân một năm sau sẽ làm bạn bên người Thái Anh, hắn trông như thế nào. Hắn uy vũ không, có thể một lúc nâng năm túi gạo? Hắn hài hước không, có thể mỗi ngày kiên trì chọc nàng cười ít nhất mười lần? Hắn cẩn thận không, để Thái Anh nhướng mày đã có thể hiểu nàng là đói bụng hay là tâm tình không tốt? Hắn giỏi bếp núc không, để có thể làm bánh hoa quế Thái Anh yêu nhất đem tặng cho nàng?... Và quan trọng nhất, hắn yêu nàng không?
BẠN ĐANG ĐỌC
VỢ TA LÀ QUẬN CHÚA - CHAELISA
HumorNhưng, nàng nói cần "Kiên nhẫn từ từ". Vì thế, ta chỉ có thể "Kiên nhẫn từ từ". Ai bảo nàng là Thái Anh? Ai bảo nàng là người ta yêu nhất? Tác phẩm: Vợ của ta là quận chúa - 我的老婆是郡主 Tác giả: Hổ Đầu Miêu Diện - 虎头猫面 Thể loại: Cổ đại, ngọt ngào văn, h...