Chương 58: Mong rằng ngày nào đó chúng ta có thể cửu biệt trùng phùng.

8.4K 401 73
                                    

Chu Minh Khiêm theo đường cũ trở về đã là 11 giờ 30 phút.

Cửa hàng khoai nướng vẫn chưa đóng cửa, đèn vẫn sáng rực.

Chu Minh Khiêm bước nhanh vào cửa hàng, ông chủ vừa xem video vừa đợi anh, "Biết con sẽ về đây mà."

"Chú Tô, thật ngại quá, làm trễ thời gian về nhà của chú rồi."

Ông chủ đóng cửa cuốn lại, "Đi lên lầu, chú làm cái gì đó cho con ăn." Vừa nãy ông đến một siêu thị gần đây mua ít nguyên liệu nấu ăn về.

Cửa hàng có hai tầng, lầu dưới bán khoai nướng, lầu trên có một phòng nghỉ đơn giản và một phòng bếp nhỏ.

Bàn ăn đơn giản, một cái bàn và bốn cái ghế.

Chu Minh Khiêm ngồi trước bàn ăn, lạnh run người.

Ông chủ thỉnh thoảng liếc nhìn anh, lắc đầu.

Cho đến khi bát mì sợi nhỏ được nấu xong, bốn phía cũng tràn ngập hương thơm khiến Chu Minh Khiêm hoàn hồn.

"Nếm thử tay nghề của chú đi."

Ông chủ đặt tô mì xuống trước mặt Chu Minh Khiêm, lấy đũa đưa cho anh.

Ở phim trường Chu Minh Khiêm cũng thường xuyên ăn mì tôm, đều là lấy nước nóng trụng mì chứ không cầu kì thêm rau thêm củ.

Tô mì trước mắt sặc sỡ hương vị có đủ. Màu xanh của rau, màu đỏ của cà chua, màu hồng của lạp xưởng xông khói, còn có màu trắng pha vàng của trứng trần nước sôi.

"Mau ăn lúc nóng đi." Ông chủ thúc giục.

Đã lâu rồi Chu Minh Khiêm không cảm nhận loại ấm áp như đang ở nhà này. Vì không muốn nghe mẹ mình cằn nhằn nên một năm cũng không về nhà được mấy lần.

Lần cuối cùng ăn đồ ăn nhà làm là đêm giao thừa, thức ăn mà Dư An nấu. Hương vị cũng tựa như tô mì này.

Ông chủ lại rót cho anh thêm một ly nước ấm.

Chu Minh Khiêm bỗng nhiên ngẩng đầu, "Chú Tô, vừa nãy con đuổi theo cô gái mua khoai nướng đó. Tuổi cũng không nhỏ, đã kết hôn. Cô ấy tên là Hề Gia."

Ông chủ: "Lúc con đi ra ngoài thì chú đã đoán được con quen người ta rồi. Con bé không nhớ ra con nữa à?"

Chu Minh Khiêm nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu. Anh cúi đầu ăn mì.

Phòng ăn nho nhỏ yên tĩnh lại.

Ông chủ cũng không hỏi nhiều, đặt ly nước vào tay Chu Minh Khiêm, "Ăn từ từ thôi."

Trầm mặc, Chu Minh Khiêm thấp giọng nói, "Cô ấy là biên kịch của đoàn phim tụi con. Trước đó con còn mắng cô ấy giả vờ câm điếc." Có thể là bị nghẹn thức anh nên anh trở nên nghẹn ngào.

Anh vuốt vuốt lồng ngực.

Ông chủ cũng không an ủi anh nữa, nghĩ nửa ngày mới nói: "Người không biết không có tội."

Chu Minh Khiêm lắc đầu: "Lúc ấy cô ấy có nói là không nghe thấy nhưng con không tin."

Ông chủ cũng không biết nên nói gì mới được, dứt khoát im lặng. Ăn xong một tô mì, Chu Minh Khiêm cảm thấy dạ dày ấm hơn nhưng cũng đau hơn.

[EDIT-HOÀN] ANH VẪN LUÔN YÊU EM - MỘNG TIÊU NHỊNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ