Chương 22: Thành công của Giai Kỳ

796 57 0
                                    

Tiểu Đường từ sau biến cố xảy ra đã rời khỏi ngôi nhà chung theo lệnh của bố mình, ông sợ rằng cô lại sẽ gặp nguy hiểm thêm một lần nữa nên đã lệnh cho vệ sỹ luôn luôn bên cạnh cô 24/24. Về phần cô thì càng ngày càng trở nên trầm ngâm hơn, nụ cười hầu như rất hiếm khi xuất hiện trên gương mặt của mình. Một Tiểu Đường chuyên đi phá hoại, làm phiền người khác giờ đây đã thay đổi hoàn toàn cô lao vào học đến mức quên ăn quên ngủ, bạn bè nhiều lần tìm cách đưa cô ra ngoài nhưng đều nhận được sự từ chối của cô. Bây giờ là cuối đông, thời tiết lạnh đến buốt người bao quanh Tiểu Đường, hôm nay là ngày đầu tiên cô tham gia lại cuộc vui của bạn bè sau vài tháng tự nhốt mình trong nhà

- Cạn ly!

Cả hội hôm nay đều tập trung đầy đủ chỉ thiếu mỗi Nãi Vạn. Khả Ny từ sau chuyện đó không còn nói chuyện với Tiểu Đường nữa, hai người có gặp nhau trên đường cũng lướt qua như người dưng mặc dù khá nhiều người cố gắng giúp cả hai nói chuyện lại với nhau nhưng tất cả đều vô ích dần rồi họ cũng quen

- Các cậu cười lên cái đi, lâu lắm rồi chúng ta mới tụ hợp lại như thế này, hôm nay còn là sinh nhật của tớ mặt ai cũng như đưa đám thế này còn gì là vui nữa?

Khả Dần nắm bắt được tình hình căng thẳng đang bao quanh bàn nhậu, người tốn sức nhất thời gian qua có lẽ chính là Khả Dần và Tử Hàm hai người họ luôn cố gắng tìm những chuyện vui để kể mọi người nghe chỉ mong có thể quay lại khoảng thời gian vui vẻ trước kia

Bầu không khí chẳng tiến triển mấy, ai nấy cũng chưa nguôi ngoai nỗi buồn của vừa mới xảy ra, Giai Kỳ đột nhiên đứng dậy nghe điện thoại của ai đó rồi lập tức bỏ ra ngoài không nói một lời nào. Cô chạy đến một quán rượu cách đó không xa, tiến tới bàn của một cô gái đang nằm gục lên bàn xung quanh chỉ toàn là vỏ rượu

- Cô là Giai Kỳ đúng không?

Một nhân viên của quán lễ phép cúi chào cô

- Cô gái đó uống rất nhiều, tôi đã khuyên cô ấy nên ngừng lại nhưng cô ấy vẫn tiếp tục uống miệng không ngừng gọi tên Giai Kỳ, tôi mới mạn phép lấy điện thoại của cô ấy gọi cho cô

- Cảm ơn, tôi sẽ đưa cậu ấy về!

Giai Kỳ tiến tới dìu cô gái đang say mèm nằm gục trên bàn, cô đưa nàng vào xe rồi chờm qua lấy dây an toàn cổ áo cô bị một bàn tay kéo lại, môi cô hiện tại đã áp lên môi của nàng giật mình cô vội đẩy người ra nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng bây giờ mới quay người lại nhìn thẳng vào cô

- Kiki, em lại nhớ Kiki nữa rồi

Ánh mắt lờ đờ của Tuyết Nhi nhìn thẳng vào Giai Kỳ, nàng từ sau thấy cô liên tục né tránh mình bắt đầu trong lòng lại thấy trống trải. Giai Kỳ thì càng ngày càng đẹp hơn rất nhiều cô gái trong trường lẫn ngoài trường đều theo đuổi cô nhưng cô cũng chẳng quan tâm đến bọn họ. Cô không đáp lại câu nói của Tuyết Nhi, lặng lẽ đạp ga phóng nhanh về phía trước cô không đưa nàng về nhà mà là đưa nàng về ngôi nhà chung. Mở cửa xe cô nắm chặt lấy cổ tay của nàng lôi sền sệt nàng khiến nàng nhíu mày lại vì đau đớn. Cô đưa nàng vào căn phòng bao trùm bóng tối, đóng mạnh cửa lại áp sát nàng vào tường áp môi mình vào môi của nàng tra tấn đến lúc cả hai không còn đủ hơi để thở

[Đại Ngu Hải Đường] Bao nhiêu lâu là đủ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ