Chương 27: Thất vọng

725 69 21
                                    

- Em sao thế Thư Hân?

Hỷ Khang thấy được hình ảnh vợ sắp cưới của mình sáng giờ cứ trầm ngâm suy nghĩ gì đó, cậu ta chắc cũng đoán được một phần nhưng vẫn muốn hỏi cho chắc chắn

- Em không sao, Hỷ Khang này trưa nay em có hẹn với Tuyết Nhi! Em ra ngoài một lát rồi về với anh nhé

- Đi cẩn thận đấy!

Nàng lấy giỏ xách trên bàn rồi bước ra ngoài trước khi đi còn đặt vội nụ hôn trên môi của Hỷ Khang. Nàng hôm nay lại có hứng đi xe nên thay vì gọi taxi hay nhờ người chở như mọi khi, nàng chủ động tìm tới chiếc xe của mình ở bãi đổi xe

Vừa bước xuống đã thấy bãi đổ xe có rất nhiều cảnh sát, có vài người hiếu kỳ cũng đứng lại bàn tán xôn xao và cô cũng không ngoại lệ

- Có chuyện gì vậy bác?

Cô không thể nào biết được rằng có chuyện gì khiến cho cảnh sát phải có mặt tại bệnh viện đông đến vậy

- Hôm qua nghe đâu có một cô gái bị đánh cho xém chết đấy?! May là ơn trời cô gái đó được cứu sống rồi!

- Vậy đã tìm ra hung thủ chưa ạ?

- Chưa, cảnh sát họ đang điều tra đấy!

Nàng nhìn vào nơi đang được giăng kín dây ngăn cách, nàng thấy được Khả Ny và Giai Kỳ đang đứng ở bên trong khu vực xảy ra vụ án nàng liền gọi to tên hai người

Giai Kỳ nghe Thư Hân gọi tên nên nhanh chóng bước ra riêng Khả Ny thì vẫn ở bên trong để tiếp tục công việc của mình

- Tớ tưởng cậu tới chỗ Tuyết Nhi rồi chứ Thư Hân?

- Tớ đang tính đi đây! Nhưng chưa tìm được hung thủ sao?

- Chưa tìm được nhưng đã có manh mối rồi

- Vậy thì tốt quá rồi, mà người bị thương là ai thế?

- "...."

- Không được tiết lộ sao? Không sao đâu tớ chỉ hỏi vậy thôi dù gì cũng không liên quan đến tớ mà

- Thư Hân!

- Hửm?

- Người bị thương là Triệu Ti...ể

"Reng reng"

Giai Kỳ đã tính nói ra người bị thương là Tiểu Đường nhưng lại bị cái tên nào đó phá hỏng, cô đành ngậm ngùi im lặng luôn vì Tuyết Nhi cũng đã dặn cô không nên nói Thư Hân làm gì

Nàng rời đi sau cuộc nói chuyện với Giai Kỳ ở bệnh viện, lái chiếc xe rời khỏi bệnh viện hạ cửa kính xe của mình xuống cơn gió lạnh buốt từ bên ngoài thổi vào khiến nàng run rẩy, khẽ đưa một bàn tay ra ngoài tiếp nhận một vật thể đang rơi từ trên trời xuống. Tuyết rơi rồi, nàng thích tuyết rất thích vì hồi bé sẽ cùng bố mẹ mình đi nặn người tuyết nhớ lại khoảng thời gian ấy thật sự rất vui nhưng làm sao có thể trở lại được nữa chứ

Cô gương mặt vẫn thẩn thờ đứng bên cạnh cửa sổ ngước nhìn bầu trời, đã tròn 5 năm rồi ngày cô quyết định cắt đứt mọi thứ với nàng ngày ấy tuyết cũng đã rơi, cô còn nhớ như in ngày hôm đó cô đã gieo mình xuống dòng nước lạnh buốt để kết thúc mạng sống của mình, nhưng ông trời dường như đã không cho phép cô làm điều đó nên đã lần nữa cứu sống cô. Cô còn chẳng hiểu sao khi tỉnh dậy mình đã nằm ở bệnh viện rồi nhưng cô chỉ biết là lúc ấy cô cảm nhận được vòng tay ấm áp của người nào đó, cô nhắm chặt mắt vào trong hơi ấm đó giữa mùa đông giá rét này

[Đại Ngu Hải Đường] Bao nhiêu lâu là đủ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ