STT 13: Shinazugawa Sanemi

4.2K 260 17
                                    


Y/n nghiêm nghị cúi chào ngài Chúa Công rồi bước thật nhanh ra cổng thì gặp người bạn cùng cấp bậc. Cô mỉm cười gật đầu chào.

"Chúc may mắn!" Sanemi nói nhỏ.

"Cảm ơn anh. Tôi đi đây, tạm biệt!"

Cô rất tự tin không chút lo ngại. Vốn là học đệ trẻ và tài năng của Nham Trụ, giác quan nhạy bén kèm theo chút thể lực tốt đã nhanh chóng đưa cô lên cấp Giáp. Nên chẳng nhiệm vụ nào làm cô nao núng sợ hãi. Nhưng ông trời thật trêu ngươi, cô bị thương vật vã tưởng sắp chết đến nơi, cũng may là các Kakushi kịp thời có mặt.

Cô cứ mê man trên giường bệnh ngày này sang ngày khác. Vì là học đệ của Gyoumei nên quen biết tất cả các Trụ Cột, mọi người đến thăm và không khỏi thương xót trước tình trạng ngày càng tệ của cô.

Hàng mi mệt mỏi chớp nhẹ, đầu óc ong ong, thức dậy trong cơn uể oải ghì lấy toàn thân. Cô đảo mắt quanh căn phòng, thấy quen quen vì đã từng tới đây thăm bệnh vài lần. Người mà cô coi là bạn ở cùng cấp bậc, Sanemi đang ngồi ngay ngắn bên cạnh giường, mắt nhìn cô mà không giấu được nét buồn ẩn hiện.

"Chào anh."

Người kia không mảy may nhếch mép làm cô cũng im bặt. Cả hai cứ như pho tượng, không thèm nói với nhau một lời làm không khí chùng xuống. Cạch, tiếng cửa mở giải phóng sự im lặng kéo dài như ngàn năm. Người bước vào phòng là Gyoumei, một cô gái tóc dài, người kia búi tóc kiểu yakai-maki. Cả bốn người đều có điểm chung là gương mặt buồn không thể tả. Y/n chật vật ngồi dậy và không thể mở miệng hỏi lời nào.

"Chúng tôi có chuyện này muốn thông báo với cô..."

Kanae ngập ngừng, Shinobu cũng cảm thấy khó nói. Nham Trụ đưa tay xoa đầu, vuốt nhẹ mái tóc rối của cô.

"Chuyện gì ạ?"

Thái độ của chị em Kochou vô tình làm Sanemi phát điên, anh nói huỵch toẹt như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô.

"Cô thấy cơ thể mình lạ lắm đúng không? Do vết thương mà ra đấy! Chẳng hiểu cô đánh đấm kiểu gì! Từ nay cô không thể cầm kiếm diệt quỷ nữa! Không thể!"

.


"Nhanh chân thêm xíu nữa!"

Sanemi dìu Y/n tập đi từng bước, một tay cô dựa tường, một tay bấu lấy cánh tay anh.

"Chị ấy còn đau làm sao đi nhanh được!"

Kiyo vừa lên tiếng thì bị Sanemi mắng át đi.

"Câm miệng! Nó lớn rồi chứ còn nhỏ đâu mà đi chậm!"

"Thôi anh, đừng la mấy đứa nhỏ." Cô xua tay và cố bước nhanh hơn.

Tuy không diệt quỷ nữa nhưng Y/n sẽ được giúp việc ở Điệp Phủ, ừ thì cũng giúp cô khuây khỏa phần nào dù nỗi buồn dứt kiếm quá sớm vẫn còn đeo bám.

"Nếu tôi cẩn thận thì đâu tới nông nỗi này!" Cô buộc miệng than.

"Do cô chủ quan chứ gì!"

Bị nói trúng tim đen làm cô xịu mặt và không tránh được xấu hổ. Và cứ thế im lặng mà tập đi, ngã vào người anh không biết bao nhiêu lần.

| kny x reader | 𝚜𝚊𝚞𝚍𝚊𝚍𝚎.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ