Chương 1

840 10 1
                                    

Chương 1

Ngay cả khi đang nằm trên mái nhà, chỉ với những miếng ngói đen rẻ tiền trong tầm nhìn, cô có thể nói rằng đó là xe hơi của cảnh sát. Có một sự cẩu thả trong việc phanh những cái bánh xe trên con đường phủ cát, và cái cách mà cái phanh tay được kéo lên trong khi những bánh xe vẫn còn đang quay vòng, để lại một tiếng rít yếu ớt treo trên cái không khí nặng nề. Cô ngừng nện búa, và nhìn ló ra ngoài cái mép của mái hiên. Họ đã đậu xe gần cửa ra vào của nhà hàng đến nỗi đã làm vỡ một trpng các chậu hoa mà Jacob đã trồng chỉ một ngày trước.

“Đồ đáng khinh”, cô nói dưới hơi thở của mình.

Cô bỏ lại cây đinh đã được đóng một nữa và đang treo lơ lửng, leo xuống cái thang. Những bước chân của cô rất chừng mực, tạo cho cô thời gian để có thể suy nghĩ. Một năm đây, cô đã có thể bước vào trong cái quán cà phê trong một vài giây, chạy vôi trong sự hăm hở của mình để túm lấy và chống lại bất cứ sự trở ngại mới nào đã được ném trên đường đi của cô. Tuy nhiên, trong nhiều tháng vật lộn để phản đối những luật lệ và những qui tắc đã không còn làm cho cô có cảm giác gì nữa về việc thèm muốn những cuộc đối đầu, và vì thế bây giờ cô đi chậm hơn, hạn chế tính khí bất đồng của mình, và khi cô quan sát cái phương tiện đi lại của cảnh sát, chân mày cô nhíu lại một chút.

Một trong số họ, người lái xe, vẫn còn đang ở trong xe. Cô biết rất nhiều những người cảnh sát địa phương, nhưng người này là một người lạ và cô đã bỏ ra một lúc bởi những ánh nhìn của anh ta - một khuôn mặt đẹp trai với đường nét vuông góc cạnh, và mái tóc mềm màu vàng – cho đến khi cô nhìn thấy ánh nhìn màu xanh lạnh lùng của anh ta, chỉ cho thấy sự ngạo mạn. Anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới, và một cách thẳng thừng, cô đã giữ lấy ánh nhìn của anh ta trong một lúc.

“Chưa bao giờ thấy phụ nữ mặc quần bao giờ à?”, cô hỏi, quá nhẹ nhàng để anh ta có thể nghe thấy, nhưng trong sự thất vọng của cô, anh ta đã hạ cửa xe xuống.

“Cái gì?”

Cô không có sự lựa chọn ngoài việc bản thân mình phải lặp lại điều đó. Cô nói rõ ràng, và miệng anh ta nhếch lên coi thường.

“Chưa bao giờ thấy một cô gái Ấn Độ nào mặc quần, chắc chắn đấy”, anh ta trả lời.

Cô quay lại và bước vào trong, ngừng lại ngay cửa ra vào. Nơi này đã đầy hơn một nửa, cô nhận thấy, nhưng cô vẫn có thể nghe được tiếng những cây xúc xích boerewors (xúc xích to và cay của người Nam Phi gốc Hà Lan) đang được chiên khắp lối đi trở lại nhà bếp. Không ai nói chuyện, không ai nhìn lên, nhưng tất cả những cặp mắt đang lén lút dán chặt vào người cảnh sát đang đứng ở quầy. Jacob có thể thấy cô, cô biết điều đó, nhưng ông không có ra hiệu gì. Ông tiếp tục lau những cái ly, thỉnh thoảng gật đầu. Sĩ quan Stewart đã để cánh tay tựa vào mặt gỗ một cách thân thiện, và tay kia đang trầm ngâm kéo bộ râu đã được cắt tỉa của mình.

“Nghe này, Jacob, ý tôi là hai người vô hại, nhưng những luật lệ đã làm cho cuộc sống khó khăn đẫm máu cho cảnh sát”.

“Họ cũng không làm nó thành một bữa ăn ngoài trời cho chúng ta”, Amina nói, đằng sau ông ta. Cô thấy Jacob trao đổi với cô một cái lắc đầu yếu ớt bởi cái đầu già cỗi của mình.

[ BH ] The World Unseen [ Tiểu Thuyết ] - Shamim Sarif [ Trans ] [ Hoàn ]Where stories live. Discover now