Chương 16

63 1 0
                                    

Chương 16

Robert kéo và nhấc cánh cửa gỗ của tầng hầm, Miriam đứng gần đó, quan sát cậu bé đang vật lộn với nó.

“Không phải cậu đã đi xuống dưới đó tuần trước sao?” cô hỏi cậu ta.

“Vâng, thưa bà. Lúc đó nó vẫn còn bình thường”, cậu ta khẳng định. “Để tôi cố gắng thử thưa bà. Chắc là nó bị mắc kẹt do cơn mưa”.

Miriam gật đầu, và đi trở lại vào trong cửa hàng, nơi mà Christina, người gầu gái từ nông trại nhà Weston, vẫn còn đang nhàn nhã tìm kiếm qua những dãy hàng hóa. Mặc dù họ chỉ bán những mặt hàng nhu yếu phẩm cơ bản, nhưng Christina rất háo hức chờ đến hàng tuần để đến đây và luôn nhận ra khi có bất cứ thứ gì mới.

“Tôi có thể giúp cô tìm thứ gì không nhỉ?” Miriam hỏi. Cô liếc nhìn về phía Robert và quan sát khi cậu bé dùng hết sức nặng của mình để kéo cái cửa hầm. Cánh cửa gỗ kêu một tiếng cọt kẹt lớn và từ từ di chuyển hướng lên trên. Miriam mỉm cười.

“Không, không cần lo lắng đâu, thưa bà”, Christina trả lời. “Tôi chỉ cần nhìn mấy loại lụa này thôi. Tôi đang nghĩ đến một bộ váy mới cho những ngày này”.

Miriam gật đầu, hầu như là không nghe thấy. “Cứ thư thả, Christina”, cô nói, và quay lại xem thử Robert làm việc như thế nào.

Trong cái hố vuông đen nằm trên nền đất, chỉ có vài bậc thang đầu tiên được nhìn thấy. Cô nhìn Robert, người đang đứng trên đôi chân của mình ngay rìa của bóng tối bên dưới họ.

“Tôi sẽ xuống dưới đó, thưa bà”, cậu ta nói, chuẩn bị đi xuống nhưng giọng nói của Miriam đã giữ cậu ta lại.

“Không”, cô nói. “Tôi biết tôi đang cần tìm cái gì. Tôi sẽ xuống đó”.

“Nhưng ở dưới đó có rất nhiều nhện, thưa bà”, Robert trả lời, chỉ với một nụ cười mỉm. Miriam xem xét thông tin này trông chốc lát và nhìn cậu bé, người bây giờ đang cười toe toét. “Thỉnh thoảng cũng có rắn nữa”, cậu ta thêm vào.

“Tôi tìm một thùng đựng những cuốn sách”, Miriam nói với cậu ta. “Nhưng cuốn sách mà tôi dùng khi còn trẻ. Chúng là những cuốn tiểu thuyết”, cô nói thêm.

“Tôi biết những cuốn sách”, Robert trả lời. “Tôi có thể tìm chúng”.

Cậu ta nhỏ con và uyển chuyển và trườn xuống dưới các bậc thang chỉ trong vài giây, ngừng lại một chút ở bậc thang cuối cùng trước khi nhảy xuống dưới nền tầng hầm với tiếng huỵch. Cậu ta kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, cho đến khi đôi mắt điều tiết được trong bóng tối xung quanh cậu. Sau đó cậu đi thẳng tới ngay một chồng thùng giấy không thường được sử dụng tới ở phía sau của tầng hầm trong suố thời gian mà cậu có thể nhớ được.

Ở phía trong cửa hàng, Christina đang rung chuông. Miriam vội vã chạy vào trong cửa hàng và nhìn Christian, người vẫn còn đang cầm cái chuông.

“Tôi nghĩ rằng tất cả mọi người đã về nhà”, Christina nói, và cười đầy lo lắng.

“Chúng tôi sống ở đây”, Miriam nói, và ngước mắt nhìn lên trần nhà nơi cô có thể nghe được tiếng bước chân của chồng mình. Chẳng cần nghi ngờ thì cũng biết tiếng chuông lớn đã đánh thức anh ta khỏi giấc ngủ trưa của mình. Cô đã nhanh chóng đi nửa đường trên cầu thang, và thấy Omar đang đi ra từ phòng tắm.

[ BH ] The World Unseen [ Tiểu Thuyết ] - Shamim Sarif [ Trans ] [ Hoàn ]Where stories live. Discover now