Chương 2

177 3 0
                                    

Chương 2

Lần đầu tiên khi bà nội thấy Amina Harjan, bà dường như ngất đi. Người phụ nữ lớn tuổi nhất đến Nam Phi từ Ấn Độ là nguyên nhân của một sự chấn động trong những hộ gia đình Harjan mà dường như ảnh hưởng đến tất cả mọi người ngoại trừ cháu gái duy nhất của bà. Nó có lẽ cũng làm ra một điều khác biệt với Amina, vì nó không phải là cái thực tế mà cô chỉ đơn giản là không có ở đó, và không thể được tìm thấy. Cô đã đi “làm việc” vài ngày và cô đã nói trên miếng giấy ghi chú chỉ với những chữ nguệch ngoạc ngắn gọn mà cô đã để cho cha mẹ mình ở cái bàn trong nhà bếp, và khi gia đình cô hiếm khi biết được toàn bộ thiên nhiên hay vị trí của những công việc lặt vặt khác nhau của cô đảm nhiệm hết lần này sang lần khác, không ai có thể tìm ra cô. Nó không thường là nguyên nhân cho nhiều mối quan tâm của cha cô, người mà không giống bất kỳ người đàn ông nào khác ở lứa tuổi của ông và cả xuất thân của ông, đã để cho con gái ông làm việc rất nhiều như cô mong muốn từ khi họ chuyển đến Springs vài năm trước. Mẹ của Amina là một người nhu mì, và là người phụ nữ bị kiềm hãm, và nỗi lo lắng của bà là sự im lặng, bà chỉ diễn tả lời nói bởi những đường nhăn vĩnh viễn giữa hai chân mày và trên trán. Đó là vì bà hiểu rõ nhất những rắc rối cho cuộc sống thường ngày của họ mà người mẹ chồng sắp tới của bà mang lại, và bà đã đi đến một điều bất thường là rời khỏi nhà bếp của bà và hỏi về đứa con gái đang ở quán cà phê ở Pretoria, cách khoảng một tiếng lái xe từ nhà của họ ở Springs. Jacob Williams phục vụ cho bà Harjan một ít trà, và lịch sự lắng nghe bà, nhưng giải thích rằng ông không nghe gì về Amina ba ngày qua, bởi vì cô đã làm nghề lái taxi, để chở hai người trên một hành trình dài từ Johannesburg đến Cape Town.

“Cô ấy sẽ trở lại sớm thôi, thưa bà”, ông nói, sử dụng những bản chỉ dẫn địa chỉ phổ biến cho cộng đồng Người Da Màu ở Cape. Ông mỉm cười khích lệ người mẹ đang lo lắng. “Cô ấy luôn luôn trở về sớm. Luôn luôn.”

Mặc dù cô ấy đã về tới, nhưng cô đã không về đúng giờ, và vì thế người phụ nữ già nua chỉ được đón bởi một mình đứa con trai của bà; không phải cả một gia đình đông đủ chào đón với dạt dào tình cảm mà bà đã trải qua một hành trình dài và kinh tởm để hình dung về nó. Ông Harjan trông có vẻ tiều tuỵ một cách rõ ràng có và gầy gò gần như trơ khung xương trong cái bộ quần áo làm việc rộng thùng thình. Ông đến nhà ga trễ một chút và thấy mẹ mình như ngồi mọc rễ ở cuối thềm sân ga, xem xét cái ga tàu đầy bụi bám và đay ghiến những người Châu Phi với sự chán ghét. Ông không nhiệt tình lắm chào đón bà, như thể ông mới thấy bà ngày hôm qua, và đưa bà đến cái xe đang nổ ầm ầm của ông, lái xe về nhà mà không biểu lộ gì, và với một chút nhận thức rằng người mẹ tàn ác của ông không thoải mái, như thể ông vừa đón một kiện hàng đóng gói mà không có tầm quan trọng gì. Bà liên tiếp lặp đi lặp lại cái danh sách bệnh tật của bà vào đầu ông như một đám muỗi nhỏ, làm người ta phát cáu, nhưng cuối cùng có một chút quan tâm.

Vào cái ngày đầu tiên đó, người phụ nữ già đã tuyên bố vị trí của mình trong gia đình, xoá bỏ bất kì sự tồn tại nào của tư cách con trai và con dâu bà, và kiên quyết áp đặt theo cách riêng của mình. Bà ngồi trong phòng khách nhỏ, trên cái ghế bành của con trai bà, như thể ngồi trong chính quyền nhà nước, và bắt đầu nhận gia đình và những người hàng xóm - một cách khoan dung, nhưng không có đảm bảo rằng họ hiểu được cái thiện ý mà bà ban tặng bằng việc gặp mặt họ. Mối quan tâm của bà về sự vắng mặt của cháu gái bà đã trở nên đáng kể, nhưng những câu hỏi của bà như ở gần nơi nào đều bắt gặp sự mập mờ không chắc chắn từ bậc cha mẹ mà bà đã thoả mãn bản thân bà với một bài giảng ngắn và để nó ở đó. Hai ngày sau đó, Amina trở về.

[ BH ] The World Unseen [ Tiểu Thuyết ] - Shamim Sarif [ Trans ] [ Hoàn ]Where stories live. Discover now