CHƯƠNG 4 - XÁC ĐỊNH HỢP TÁC

3 1 0
                                    


Nhâm Viêm vừa dứt lời, Chu Hãn Hải cười lớn: "Nhâm Tổng của chúng ta thật biết thương hoa tiếc ngọc" ông nhìn một lượt mấy người đàn ông trên bàn, "Còn chưa nghe ra vấn đề trọng điểm!"

Những người khác đều cười rộ lên, Sở Thiên Miểu ngại ngùng cười bối rối, cảm thấy tay chân đều thừa thãi. Cô nhanh chóng liếc mắt nhìn Nhâm Viêm. Bị mọi người cười trêu ghẹo anh không có phản ứng gì, vẫn giữ sắc thái thoải mái như cũ —— giống như người quá quen với việc bị mọi người trêu chọc kiểu này, đã gần như miễn dịch hoàn toàn.

Anh cười bình thản với Chu Hãn Hải nói: "Lúc khai tiệc không phải Chu Tổng nói tiểu Luật sư Sở đã giúp tôi, tôi nên mời cô ấy một ly sao? Buổi chiều tất cả mọi người còn phải đi làm, không tiện uống rượu, cho nên mời một bát mỳ để cảm tạ đi!"

"Không sai!" Chu Hãn Hải quay đầu nói cho quản lý, "Đem lên cho mỗi người một chén nhỏ đi. À đúng rồi, đều bỏ thêm một quả trứng gà".

Người quản lý đồng ý rồi đi ra ngoài. Chu Hãn Hải cười nói: "Nhờ có sinh nhật của Luật sự Sở hôm nay mà chúng đều được ăn mỳ, xem ra dự án chào bán cổ phần của Hãn Hải sẽ khởi đầu tốt đẹp!"

Sở Thiên Miểu nghe Chu Hãn Hải nói vậy, quả thực có phần hãnh diện, cô không ngừng vội vàng nói cảm ơn một vòng: "Cảm ơn Chu Tổng, cảm ơn Nhâm Tổng, cảm ơn các vị!"

Buổi sáng vẫn còn gặm bánh rán chúc mừng sinh nhật, tới giữa trưa tự nhiên lại trở nên long trọng, biến thành rất nhiều anh lớn mỗi người một chén mỳ tiếp cô, còn đem chuyện này định nghĩa thành "Nhờ ơn cô".

Ngoại trừ hồi trung học, khi cô giúp Cốc Diệu Ngữ thành công lừa đẩy thằng nhóc du thủ du thực bắt nạt cô ngã xuống rãnh, Sở Thiên Miểu cảm thấy khoảnh khắc này khoảnh khắc thành tựu thứ hai trong cuộc đời mình.

Không lâu say mỳ được bưng lên. Cô ăn một cách ngon lành, vừa ăn cô vừa liếc trộm Nhâm Viêm. Nhâm Viêm và Chu Hãn Hải tựa hồ nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Chu Hãn Hải gật gật đầu, nói với anh: "Được, việc này anh tự quyết định, anh có kinh nghiệm, tôi tin tưởng ánh mắt của anh".

Sở Thiên Miểu liếc trộm Nhâm Viêm một cái lại một cái. Anh nghiêng nửa bên mặt, lộ ra những đường nét quai hàm, những đường nét kia đều quá hoàn mỹ, giống như được được điêu khắc tinh xảo bởi các nghệ nhân điêu luyện. Cô đột nhiên cảm thấy không cam lòng. Cô không cam lòng tại sao mình bị một người đàn ông đẹp trai như vậy lãng quên? Đã vậy cô còn thường xuyên để anh thành nam chính trong các giấc mộng xuân của mình!

Nghĩ đến mộng xuân của mình, cô không thể không nhớ tới đêm qua trong giấc mộng xuân nụ hôn dài răng môi quyến luyến...

Cô bị sặc mỳ liền ho khan.

Trương Đằng buông đũa quan tâm cô: "Làm sao vậy Thiên Miểu? Sao tự nhiên lại nghẹn vậy? Không việc gì chứ?"

Sở Thiên Miểu ra sức ngăn mình ho, nước mắt chảy ra, nghẹn thở, lắc đầu, cố gắng nói: "Không việc gì".

Hai người ngồi ở ghế chính nhìn qua cô, xác định không có chuyện gì lại tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Còn lại mấy người để ý tình huống phía bên này, cũng tiếp tục nói chuyện với những người xung quanh.

Phục Bất Phục (Dịch)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ