Chương 50: Ta, cũng không cần ngươi

834 51 6
                                    

Chương 50: Ta, cũng không cần ngươi

Sau khi cảm nhận được hô hấp dần dần vững vàng của người trong lồng ngực, Ngu Mạc Tình chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt từ bên trong phong cảnh trạch viện rộng lớn trước sau như một của Cách Lỗ Lặc không hề quyến luyến dời đến người trên thân giờ khắc này đang vùi vào trong lồng ngực của mình, mà trong con ngươi đen kịt lại khảm nạm vẻ thâm thúy khiến người ta nhìn không thấu.

Ở bên cạnh đứa trẻ này đã có thời gian hơn nửa năm rồi chứ... Sợi tóc trắng xám của đầu ngón tay bởi vì gió nhẹ mà rung động nhè nhẹ, khuôn mặt lành lạnh của Ngu Mạc Tình lộ ra mềm mại lại bao hàm tự giễu: Tiểu Lạc vẫn là không có tha thứ cho cô...

"Ta đến tột cùng nên làm như thế nào mới có thể cầu được sự tha thứ của ngươi?" Bất đắc dĩ thở dài nói ra miệng, đầu ngón tay của Ngu Mạc Tình cắm vào bên trong sợi tóc của Lạc Lặc, "Nếu như ngươi không phải tiểu Lạc, chắc rất tốt?" Có lúc cô sẽ nghĩ, nếu như Lạc Lặc Cách Lỗ Lặc không phải tiểu quỷ lúc trước chơi xấu nhất định phải ở tại bên cạnh mình, có lẽ cô thì sẽ không có cảm xúc rối rắm khó hiểu như bây giờ!

"Ta từng nói, tiểu Lạc đã chết rồi!" Đáp lại đột nhiên xuất hiện từ trong lòng khiến tay qua lại ở bên trong sợi tóc trắng xám của Ngu Mạc Tình hơi ngừng lại, mà sau đó tiếp tục động tác trong tay, "Ta đánh thức ngươi rồi"

Nữ nhân dưới thân không có thề thốt phủ nhận như quá khứ khiến Lạc Lặc bất mãn mà véo lên lông mày, nhưng cũng không yên phận bởi vì lưu luyến sự mềm nhẹ vỗ về giờ khắc này bên trong sợi tóc mà không nguyện đứng dậy, mà hai người trầm mặc cũng ở một khắc này tập kích hai người, thì ở khi Ngu Mạc Tình cho rằng người trong ngực lần nữa ngủ yên, động tác đột nhiên chống lên thân thể của Lạc Lặc khiến cô không thể không đem hai tay vỗ về thu lại, ngước nhìn vào trong hai con ngươi xám sâu thẳm treo ở trên người đối phương

"Gia tộc Cách Lỗ Lặc đã không cần ngươi rồi!" Sau một khoảng thời gian nhìn chăm chú rất lâu, Lạc Lặc khẽ mở bờ môi, phun ra lời nói ôn hòa, nhưng lại không có được đáp lại trong dự liệu của nàng, nhìn khuôn mặt chưa từng biến hóa kia của Ngu Mạc Tình, khóe môi dưới mặt nạ khơi ra tia độ cong nhợt nhạt, "Ta, cũng không cần ngươi!"

Khuôn mặt lành lạnh bởi vì trần thuật nhìn như bình thản xuất hiện một tia vết nứt nhưng rất nhanh bị Ngu Mạc Tình che giấu đi, mà bên trong bình tĩnh pha trộn từng kia ánh mắt nhu hòa nhiều lần lẳng lặng ngóng nhìn bên trong con ngươi xám, giơ tay lên, thành thục mềm nhẹ gỡ xuống mặt nạ che lấp thương thế kia, khi dấu vết bỏng lần nữa xuất hiện ở trước mắt, tim tựa như quá khứ mỗi một lần nhìn thấy đều hung hăng co rút lại, dâng lên tia đau đớn khiến người ta nghẹt thở, nhưng ánh mắt lại không có bất kỳ thay đổi nào: "Nhưng mà, ta cần ngươi"

Vốn tưởng rằng trái tim từ lâu không vì bất cứ chuyện gì dao động nữa lại bởi vì một câu nói đơn giản này của Ngu Mạc Tình mà kinh hoàng không ngớt, Lạc Lặc không hiểu, vì chuyện gì cho tới bây giờ, nữ nhân trước mắt này vẫn là có thể tác động nàng? Rõ ràng là không nên có tâm tình nữa a...

Cho dù giờ khắc này người treo ở phía trên chính mình trên mặt không có một chút tâm tình di động nào, nhưng Ngu Mạc Tình lại hình như biết suy nghĩ trong lòng Lạc Lặc, khuôn mặt lành lạnh giương lên nụ cười nhạt: "Từ nay về sau, ta sẽ không rời khỏi ngươi nữa, bất luận ngươi làm cái gì, ta đều sẽ không rời khỏi"

[BHTT-EDIT-HOÀN] PHÁ DUYÊNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ