Ngày hôm sau, đại hội Trâm Hoa cứ theo lẽ thường mà bắt đầu, chẳng qua đề tài thảo luận của các đệ tử trẻ tuổi đã thay đổi, từ phái nào có thể chiến thắng, biến thành rốt cuộc ai có thể bắt được tiểu ngân xà giá trị bách kim.Nguyên lai từ sáng sớm, cửa phòng khách của đệ tử các phái đều dán bố cáo tìm rắn, nghe nói Ly Trạch cung có một vị đệ tử bị mất linh thú ngân xà của mình, ngân xà lớn lên từ nhỏ cùng mình, tình cảm sâu nặng, lúc này khắp nơi cũng tìm không thấy, trong lòng vạn phần lo lắng vân vân. Nghe nói hắn ra giá hoàng kim một trăm lượng, ai có thể thay hắn tìm ngân xà trở về, trăm lượng hoàng kim kia, mày cũng không nhăn, trở lại Ly Trạch cung liền hai tay dâng lên.
Vốn đệ tử các phái tới đây xem cuộc chiến nhân số nhiều, người nhàn rỗi không có chuyện gì làm cũng nhiều, nghe nói có trăm lượng hoàng kim có thể lấy, mỗi người đều nóng lòng muốn thử, gian phòng của Vũ Tư Phượng từ sáng sớm đến bây giờ cũng chưa bớt người.
"Nói miệng không bằng chứng a, lỡ đâu chúng ta tìm được con rắn kia rồi, ngươi lại không đưa hoàng kim ra thì sao?"
Người đến là đệ tử Hiên Viên phái, ở trong phòng Vũ Tư Phượng dây dưa rất lâu.
Linh Lung bên cạnh vốn là chán ghét người Hiên Viên phái, thấy bọn hắn quấn quýt từ sáng sớm, không khỏi kềm nén không được, quát lạnh nói: "Muốn tìm thì tìm, không tìm liền cút đi! Đừng làm chậm trễ giờ giấc!"
Mấy kẻ đó liền lập tức muốn phát tác, Vũ Tư Phượng phất phất tay, lãnh đạm nói: "Chỉ cần có thể, tìm được ngân xà, tiền đặt cọc này, một nửa trước hết, giao trước."
Cổ tay hắn giương lên, lấy một cái hộp dẹt nhỏ từ trong tay áo, nhẹ nhàng mở ra, bên trong lộ ra một tầng nhung tơ xanh lam, phía trên là một viên trân châu cỡ bằng ngón út màu xanh nhạt, trong suốt óng ánh, vô cùng xinh đẹp.
Hắn cầm viên trân châu lên, quay đầu liếc mắt ra hiệu với Chung Mẫn Ngôn, y lập tức hiểu ý, dùng miếng vải đen bịt kín cửa sổ tứ phía, trong phòng nhất thời tối sầm xuống.
Nhưng kỳ lạ là, một loại ánh sáng màu xanh nhàn nhạt còn nhu hòa hơn ánh nắng, sáng ngời hơn ánh trăng, từ trong tay Vũ Tư Phượng toả sáng lấp lánh. Hắn đặt viên trân châu ở trong lòng bàn tay lăn một vòng, quang mang xanh biếc kia chiếu lên mặt hắn khiến hai mắt hắn cũng trong suốt óng ánh.
"Dạ Minh Châu, ở chỗ sâu nhất, Nam Hải." Hắn thấp giọng nói, "Giá trị hiện nay, sáu mươi, đến tám mươi, hoàng kim. Hay dung cái này, làm tiền đặt cọc!"
Mấy đệ tử Hiên Viên phái vừa thấy được Dạ Minh Châu, mắt đều sáng lên, so với Dạ Minh Châu còn sáng hơn. Một kẻ trong đó vươn tay muốn sờ, lại bị Vũ Tư Phượng mỉm cười che lại "Tìm được, ngân xà, rồi, mới đưa ra."
Những kẻ kia lập tức gật đầu, hận không thể lập tức bay ra bắt tất cả rắn ở bên ngoài trở về.
Vừa chạy đến cửa, lại nghe một người cười nói trước cửa: "Ôi! Chậm đã chậm đã! Cái gọi là nước phù sa không lưu ruộng người ngoài, nơi này đã là địa bàn Thiếu Dương phái chúng ta thì nên do chúng ta tới tìm trước mới đúng."
BẠN ĐANG ĐỌC
Lưu Ly mỹ nhân sát (Q1): Thời niên thiếu như lá xanh
Ficção GeralTên truyện: Lưu Ly mỹ nhân sát (琉璃美人煞) Tác giả: Thập Tứ Lang Số chương: 40 Số quyển: 1/6 Thể loại: Ngôn tình, tiên hiệp, cổ trang, huyền huyễn, nam x nữ cường, có ngọt có ngược, HE. Tình trạng truyện: Hoàn