Chương 35: Trận chung kết (3)

7 0 0
                                    


"Đoan Chính sư huynh!" Phía dưới, thanh âm reo hò của đệ tử Thiếu Dương phái vang dậy trùng điệp, Linh Lung lại ở trên đỉnh tảng đá lớn gọi tới gọi lui, suýt nữa ngã chúi xuống.

Phiên Phiên vừa thấy cộng sự bị thương ở cổ tay, lập tức thu kiếm, nhìn nhìn vết thương trên tay nàng, mới hỏi: "Sao rồi, có thương tổn gân cốt không?"

Sắc mặt Ngọc Trữ tái nhợt, yên lặng nhìn Đoan Chính, giống như hắn là yêu ma gì đó, thật lâu sau, mới thấp giọng nói: "Không có. Chỉ là... hai ba ngày không thể cầm kiếm."

Phiên Phiên "Vút" một tiếng, thu hồi vỏ kiếm, vừa chắp tay vừa cất cao giọng nói với Đoan Chính: "Công phu của thế huynh thật tốt, hai người bọn ta cam bái hạ phong."

Lời vừa nói ra, chứng minh cuộc tỷ thí này Đoan Chính thắng, trong tứ cường lại có thêm người Thiếu Dương phái. Tiếng hoan hô của đệ tử Thiếu Dương ở phía dưới cơ hồ muốn vỡ tung cả bầu trời.

Đoan Chính khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng linh hoạt đùa giỡn cây kiếm trong tay một chút, bạch quang hỗn loạn, tiếp theo "Vèo" một tiếng, nhẹ nhàng ném về phía Ngọc Trữ đối diện. Nàng nâng tay tiếp, thần sắc phức tạp, làn môi mấp máy, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng lại cái gì cũng không nói.

Đoan Chính trầm giọng nói: "Đại hội Trâm Hoa lần trước, Đoan Chính bất tài, bại bởi nhị vị. Lần này được nhị vị nhường cho, Đoan Chính đã cướp công rồi."

Nói xong hắn xoay người, hướng về phía huynh đệ đồng môn Thiểu Dương đang reo hò phía dưới đài, chắp tay, trên gương mặt phúc hậu tràn đầy tươi cười.

"Đây mới gọi là nở mày nở mặt!" Chung Mẫn Ngôn kích động mặt đều đỏ lên, "Đoan Chính sư huynh thật sự là tu dưỡng tốt! Quân tử báo thù mười năm không muộn mà!"

"Báo cái gì thù nha?" Linh Lung liên thanh hỏi y.

Đỗ Mẫn Hành cười nói: "Đại hội Trâm Hoa lần trước, muội và Toàn Cơ còn nhỏ, không xem được. Đoan Chính sư huynh vừa tỷ thí trận đầu liền bại bởi Phiên Phiên và Ngọc Trữ, gân cốt ở chân trái bị Ngọc Trữ đánh gãy một nửa, suýt nữa đã thành người què. May mắn được Hòa Dương sư thúc cẩn thận chăm sóc nửa năm, thế này mới khỏi hẳn. Huynh ấy nay có thể xuất ra động tác nhanh như vậy, chẳng những là kỳ tích, mà còn là vì Đoan Chính sư huynh liều mạng tu hành mới có được."

"Oa, Ngọc Trữ này thì ra ngoan độc như vậy!" Linh Lung oán giận nói, "Đoan Chính sư huynh lần này hẳn là cũng nên đánh gãy gân tay nàng ta một nửa mới đúng!"

Đỗ Mẫn Hành lắc lắc đầu, "Có thù tất báo, không phải là hành động của người tu tiên. Huống chi Ngọc Trữ thân là nữ tử, nam tử hán đại trượng phu, lý ra nên nhường một chút mới đúng. Cuộc tỷ thí này thắng đến vẻ vang, nỗ lực ngày xưa của huynh ấy cũng không bị xem như uổng phí."

Khi nói chuyện, ba người kia đã xuống đài. Đoan Chính sớm đã bị quần chúng đồng môn Thiểu Dương kích động bao bọc vây quanh, ngay cả Chử Lỗi cũng bị kinh động, đặc biệt tới đây khuyến khích hắn.

Ngọc Trữ ôm cổ tay, sớm đã có người băng bó cho nàng. Đồng môn bên cạnh nói gì đó cùng nàng, nàng dường như cũng không nghe thấy, thủy chung dùng một loại ánh mắt phức tạp cổ quái trừng Đoan Chính, giống như hắn là quái vật gì đó.

Lưu Ly mỹ nhân sát (Q1): Thời niên thiếu như lá xanh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ