Em đứng từ trên đồi cao thu cả con đường rợp hoa vào trong mắt, hai tay em để sau lưng, đôi môi đỏ tựa cánh hoa hồng hé nở rạng rỡ, em hít một hơi thật dài, mắt nhắm lại hưởng thụ không khí mùa xuần ấm áp. Mái tóc nâu xoăn nhẹ bay nhẹ trong gió khẽ làm tôi rung động. Tôi bước tới ôm em từ phía sau, cảm nhận hương thơm dịu nhẹ từ tóc hòa cùng mùi cơ thể thơm mát, tâm hồn tôi như được thả tung cùng gió.
"Yongsun này, em thật giống như thiên thần hạ phàm. Có phải em đến đây để đánh cắp trái tim tôi không?"
Em cúi đầu cười ngại ngùng, gò má ửng đỏ, em đưa tay mình ôm chặt lấy tay tôi, giọng em trầm bổng rõ ràng, đôi lúc lại thanh khiết như chính con người em, trong đó có chút ngọt của viên kẹo hồi bé tôi hay ăn.
"ByulYi. Vậy chắc hẳn ByulYi đã giấu cánh của em đi rồi. ByulYi nhốt em ở đây, trong tim anh, để em hết đời này chẳng thể bay về trời."
Tôi xoay người em lại trao cho em nụ hôn ấm áp hơn ánh mặt trời đang chiếu rọi sau lưng em.
"Tôi cả đời này không bao giờ trả cánh lại cho em. Dù em có hết yêu tôi đi chăng nữa, tôi vẫn phải giữ em bên mình."
"ByulYi. Mình xuống dưới kia được không? Em muốn được chạm vào những bông hoa kia!"
"Không được. Em ở đây mới được an toàn. Xuống dưới đó..."
"Mau lục soát khu này, bất cứ ngóc ngách nào cũng không được bỏ qua. Phải tìm cho được kẻ đầu não." Phía dưới kia có một toán người mặc trang phục quân đội. Là lính Nhật đi tìm người của Triều Tiên Quang phục Hội.
Tôi nhìn thấy họ hai tay ôm súng, hai bên hông dắt thêm hai con dao nhỏ, thấy con nai chạy ngang qua cũng ngang tàn nổ súng. Tôi vội nắm chặt tay em kéo em đi vào trong căn cứ.
"Em ở đây. Không được đi đâu hết. Bọn chúng tìm tôi, không phải em, tôi không cho phép em ra ngoài." Tôi với tay lấy cây súng đã bạc màu, tay nhanh nhẹn thay băng đạn, tôi quen thuộc đến mức dù không nhìn thấy gì tôi vẫn dễ dàng thay băng, lên đạn trong 5s.
Em níu tay tôi lại, mặt em tái đi, lắc đầu "ByulYi đừng ra ngoài ấy. Ở lại đây với em. Họ sẽ không tìm thấy chỗ này đâu."
Làm sao được! Tôi nghe tiếng của bọn chúng bên tai rồi. Nếu tôi không đi em nhất định sẽ chết.
"Em nghe tôi nói. Tôi nhất định lành lặn trở về. Em có thể đợi tôi 1 năm, 2 năm nhưng nhất định đừng đợi tôi lâu quá. Sau này nếu gặp lại, nhất định tại chỗ này, khi những bông hoa kia một lần nữa nở rộ, tôi chờ em tại đây. Bây giờ tôi đi bảo vệ tổ quốc, bảo vệ chính hạnh phúc của chúng ta."
Tôi hôn em lần cuối, tôi biết chắc là như vậy, lính Nhật đông còn chúng tôi chỉ có vài người, không thể sống sót. Tôi đi ra khỏi hầm trú cùng vài người đồng đội đang đợi ở ngoài tiến thẳng đến quân Nhật đang đi lùng xét. Bọn chúng nhìn thấy chúng tôi lập tức cười lớn "Đến nộp mạng sớm như này có phải tốt không?"
Chúng tôi đâu muốn nhiều lời, giương cao cây súng trong tay nhằm đến mấy tên cướp nước ấy mà bắn.
1 viên.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Hoàn) (Cover) (Moonsun) Em là điều duy nhất tôi còn nhớ.
FanfictionTôi buông bàn tay em. "Hạnh phúc" Đó là từ cuối cùng tôi có thể nói với em. Xin lỗi em, tôi còn yêu em nhiều lắm. ********** Tác giả: @badgurl_rose Nguyên tác: Jensoo ver. Link truyện gốc: https://www.wattpad.com/story/181306172-chaelice-em-l%C3%A0...