Đoản 3 (1)

3.4K 162 9
                                    

-Rên đi...

-Đừng như vậy chứ...

-Thật cứng đầu mà.

Lâm Dĩ thở dốc, cúi đầu hôn lên môi hắn, bên dưới vẫn không ngừng vận động kịch liệt.

Chỉ là người kia vẫn cứ lẳng lặng, ngoài mặt đỏ tai hồng ra thì không hề kêu rên một tiếng mặc Lâm Dĩ ác ý trêu đùa trên cơ thể hắn.

Lữ Kiệt nhắm nghiền mắt, dường như mọi chuyện đều không liên quan tới hắn, mày thanh tú chỉ hơi nhíu lại.

Sống gió dữ dội qua đi để lại một mảnh thanh vắng lạ lẫm, hai người họ im lặng, chẳng nói với nhau một câu. Khoảng nửa tiếng sau Lâm Dĩ bước xuống giường, mắt liếc Lữ Kiệt đang nằm uể oải một chỗ. Thật sự cảm thấy khó chịu, anh gằn giọng nói:

-Tôi cũng không muốn làm tình với kẻ câm.

-Ít nhất một con chó thì cũng nên biết sủa.

Nói rồi anh nhanh chóng bước đi, cửa gỗ bị đóng vang lên tiếng động rất lớn, nghe mười phần chói tai.

Lúc này Lữ Kiệt mới chậm rãi mở mắt ra, con ngươi màu nâu hạt dẻ nhìn lên nóc trần nhà. Lữ Kiệt thở hổn hển, tay với lấy chiếc chăn gần đó đắp lên người mình, che đi những vết hôn đỏ thẫm.

Ba năm.

Ba năm nay vẫn vậy.

Gió thổi qua, làm tấm rèm cửa tung bay, nắng vàng ươm chiếu trên chiếc giường trắng mềm mại. Chiếu lên thân hình gầy yếu của Lữ Kiệt. Chiếu lên những giọt nước mắt trong suốt...

Hắn cười mỉa mai, trong đáy mắt lại là sự đau xót đến tột cùng. Phải đau thế nào khi yêu một người mà người ta căm hận mình sâu sắc chứ?

"Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu anh ta. "

Ba năm nay hắn vẫn luôn nghĩ vậy.

Lữ Kiệt nằm trên giường chừng 15 phút thì không thể ngủ được nữa mà tỉnh dậy. Hắn bước vào nhà tằm, không ngừng cọ xát lên những dấu hôn.

Hắn khó chịu lẩm bẩm:

-Thật ghê tởm mà.

Lâm Dĩ đối với chỉ có dục vọng, hận thù cùng khinh thường.

Càng nghĩ đến tim càng thắt lại.

Đến cuối cùng không thể chịu nổi nữa Lữ Kiệt ngồi gục xuống sàn nhà tắm lạnh lẽo. Hắn nhắm chặt mắt nhưng nước từ vòi hoa sen từ trên đỉnh đầu vẫn phun xuống, chảy vào mắt hắn để lại một mảng đau rát.

Nước chảy dọc theo sống lưng, men theo những đường cong mềm mại, trượt qua những vết thương đỏ chói mắt.

Phía đằng sau hắn vẫn còn đau...

Đôi lúc hắn ham muốn sự dịu dàng, hắn tham lam sự ấm áp của anh nhưng nhận lại chỉ là sự lạnh nhạt cùng khinh thường.

Môi trắng bệch của Lữ Kiệt nhếch lên.

Có lẽ đây là những gì hắn nên nhận cho những gì hắn gây ra. Lữ Kiệt khịt mũi, mắt đỏ ửng nhưng vẫn kiềm lại không cho nước mắt chảy ra.

Đoản đam mỹ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ