Chap 35

868 74 20
                                    


Bộ phim "TharnType the series II" cuối cùng cũng kết thúc. Anh và cậu đều gặt được nhiều thành công từ sau bộ phim. Bữa tiệc đóng máy ngày hôm đó diễn ra đến tận khuya, người nào người nấy cũng say không còn thấy lối về.

"P'Mew... lần sau mà còn uống như vậy nữa là ra đường ngủ nghe chưa." Cậu vừa cằn nhằn, vừa bưng cái thân xác to lớn của anh lên giường.

"Vợ ơi... uống nữa vợ ơi... P'Tee, đừng chọt lét em... P'Tee." Anh thì vẫn trong cơn say, lăn qua lăn lại, không để cho cậu chăm sóc.

"P'Mew, anh mà còn cựa quậy một lần nữa, em cho anh xuống đất ngủ." cậu chống nạch, hai má đỏ ửng vì tức giận.

"Dạ." âm thanh kéo dài và sau đó, anh nằm im không động đậy.

"Thế có phải ngoan không." cậu tiếp tục công việc lau người và thay quần áo cho anh.

Xong xuôi, cậu định bưng thau nước đi vào nhà vệ sinh thì một cánh tay vòng qua eo, kéo cậu ngã xuống giường.

"Vợ ơi... đừng đi. Vợ ơi... đừng bỏ anh mà."

Cậu quay đầu nhìn, thấy anh hai mắt nhắm tịt, miệng thì nói, ở khóe mắt còn vương vài giọt lệ.

"Ngoan... ngoan... em thương. Em vẫn ở đây, không đi đâu cả. Ngủ đi nha. Em đi thay đồ không người toàn mùi bia rượu với mồ hôi thôi."

Cậu dỗ dành anh, cố gỡ cánh tay anh đang ôm lấy mình nhưng không được.

"P'Mew, anh có buông em ra không. Em còn đi tắm." cậu gằn giọng nói.

Cảm thấy người bên cạnh hơi co rúm lại, lúc này cậu mới thả lỏng một chút, dứt khoát đem tay anh gỡ ra, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Hôm nay cậu không uống mấy, chỉ đơn giản một hai cốc bia. Còn lại khi người khác chúc mừng cậu thì toàn là anh uống thay.

Làn nước mát lạnh gột rửa tấm thân trắng nõn, đem bụi bẩn trên người cậu cuốn trôi đi hết.

Tắm xong, cậu đi ra liền đứng hình. Người đàn ông mà cậu gọi là chồng hiện giờ giống như một đứa trẻ thiếu mẹ, nằm trên giường khóc thút thít.

"P'Mew, sao vậy?" cậu đi đến bên giường, khẽ vỗ vào người anh, hỏi.

"Vợ... vợ ơi, anh sai rồi... đừng bỏ anh đi mà."

"Được, được, em không bỏ anh. Em ở bên anh suốt đời."

"Em nói dối. Em vừa mới bỏ anh đi mà."

"Em đi tắm."

"Đi tắm nhưng sao lâu vậy?"

"Mới có 30 phút thôi mà."

Mew không nói gì, trực tiếp ôm lấy cậu, kéo nằm xuống cạnh mình.

"Em phải ở bên anh, không được đi đâu hết dù là một giây."

"Vâng... vâng... em ở bên anh."

...

Tiếng nhạc piano buổi sáng sớm vang lên đánh thức anh dậy.

Hai mí mắt nặng chĩu đến nỗi phải mất gần một phút anh mới mở mắt được.

Hết mắt nặng đến đầu đau. Anh chống tay ngồi dậy đã thấy cậu ngồi ở sofa, phóng ánh mắt hình viên đạn về phía anh.

{MewGulf} [Fanfic] Mãi mãi bên nhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ