Chương 70
Sau khi trải qua một hồi được cô khuyên nhủ, cô Jo thật sự miễn cưỡng đồng ý bản thân vào xem thử. Park Chaeyoung ngồi trong phòng điều khiển, thấy cô Jo sợ sệt ngồi trên ghế, cũng không dám nhìn thẳng Jo Dong Go, mà chỉ hơi nhìn xuống, lén nhìn hắn từ dưới mi mắt, ngón tay trên bàn di chuyển một cách vô thức."Chồng à, em cảm thấy... hay là anh nói ra đi... Cô gái đó đang ở đâu?"
Từ sau khi cô Jo đi vào, thái độ của Jo Dong Go đã thay đổi. Không còn cợt nhả như khi đối mặt với Seung Hyun, mà nhăn mặt lại, vào lúc này nhìn chằm chằm vợ của mình không chớp mắt. "Là bọn họ bảo em tới hỏi à?" Hắn hướng xuống không thể nhìn thấy bên ngoài cửa số.
Nghe được câu hỏi của hắn, cô Jo cũng hơi hoảng hốt đưa mắt nhìn ra cửa sổ, từ hướng mà cô nhìn qua, chỗ đó tối đen như mực. Sau đó, như là không thể kiểm soát được đôi mắt mình, nhìn vào tầm mắt của Jo Dong Go, lông mi run rẩy, chớp mắt, lại lắc đầu nhẹ.
"Tại sao anh phải nói cho bọn họ biết? Anh nhận được gì nào?" Jo Dong Go nheo mắt nhìn vợ của mình, khẽ nói: "Bọn họ muốn đổ hết trách nhiệm lên cho anh, Ahn à."
Ahn là tên của cô gái.
"Em không tin anh cùng Wang Kyung tra tấn những cô gái đó còn giết người..." Giọng nói nghẹn ngào của cô gái sột soạt từ micro phát tới trong phòng điều khiển, Park Chaeyoung lắng nghe một cách cẩn thận. "Nếu Wang Kyung cách xa chúng ta, thì chuyện này sẽ không xảy ra. Chúng ta, chúng ta vốn có thể bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng Wang Kyung lại làm hỏng tất cả..." Cô gái cầm đôi tay Jo Dong Go bị còng, "Em muốn anh nói cho em biết, Dong Go, Wang Kyung đã giấu cô gái đó ở đâu?"
Jo Dong Go chớp mắt mấy cái, "Anh không thể nói."
"Em xin anh, xin anh hãy ngừng lại đi..." Giọng nói của cô gái ai oán tha thiết, cô ấy đau lòng nhìn Jo Dong Go. "Nói cho em biết đi." Cô gái lắc tay hắn. "Cô gái đó, đang ở đâu?"
Jo Dong Go giống như bị đả động bởi lời vợ hắn nói, ánh mắt hắn vội vàng lướt qua cô, rũ mày xuống, sau một lúc lâu mới thì thầm: "Có một cái kho hàng." Hắn đảo mắt, "Chỉ có cha của Wang Kyung mới có chìa khóa." Nói xong lại ngẩng lên nhìn cô gái.
Trên gương mặt nhợt nhạt của cô gái rốc cuộc cũng đã xuất hiện một nụ cười.
Cô gái thất tha thất thiểu đi ra khỏi phòng thẩm vấn, sắc mặt vẫn còn rất xanh xao. Park Chaeyoung ngay lập tức ra gặp cô ấy, đỡ cô ấy ngồi lên ghế sô pha trong phòng khách. "Uống miếng nước đi, rồi cô sẽ cảm thấy tốt hơn."
Cô gái hơi miễn cưỡng nở nụ cười, "Hiện tại mọi người có thể đi tìm người rồi?"
"Ừ, tôi đã sai cấp dưới đi." Park Chaeyoung cầm tay cô Jo, ngón tay cô vô thức chạm lướt qua lòng bàn tay của cô ấy. "Cô làm tốt lắm, bây giờ ở đây nghỉ ngơi một chút, có được không?"
Cô Jo gật đầu, lặng lẽ ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha.
Park Chaeyoung lấy tay ra, trong mắt lóe lên ánh sáng nhạt, nhưng lại nhanh chóng biến mất. Cô để cho một đồng nghiệp trông chừng cô Jo, sau đó trở về phòng họp.
DU LIEST GERADE
Love me like crazy I love you crazy
De TodoPhụ nữ là loài động vật có lòng dạ hẹp hòi, cho nên tốt nhất đừng chọc bọn họ, và đặc biệt là trêu chọc người phụ nữ của bọn họ.