Đến nơi đã là tám rưỡi tối.
Chu Kiều sau khi xuống khỏi trạm liền đi một mạch tới đồn công an.
Lúc cô đến, Kim Tiểu Ngọc vẫn đang ngồi trong phòng điều tra, đối diện với toàn khuôn mặt lạ hoắc.
"Mẹ." Chu Kiều được cảnh sát dẫn đường, cô vừa xuất hiện, Kim Tiểu Ngọc còn chưa kịp cất lời, mấy người đối diện đã gào lên.
"Cô chính là con gái bà ta? Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu nói chuyện."
Kim Tiểu Ngọc: "Tôi khinh!"
"Khinh chính cô đó!"
Cảnh sát cầm tài liệu trên bàn dùng sức gõ, "Đều yên tĩnh một chút, còn chưa ầm ĩ đủ sao?"
Chu Kiều đã hiểu rõ từ đầu đến cuối câu chuyện, cô đến cạnh Kim Tiểu Ngọc, cực kỳ bất đắc dĩ: "Mẹ, sao lại nháo thành thế này?"
Kim Tiểu Ngọc vừa nghe giọng nói chất vấn của cô, tức giận trong lòng lại muốn bốc lên, "Bảo con về không phải là để chỉ trích mẹ. Cái thứ không biết xấu hổ kia có gì tốt mà đắc ý."
Chu Kiều cố gắng kéo tay Kim Tiểu Ngọc, khiến cho tâm tình bà bình phục một chút, "Mẹ cùng ba cũng đã đến bước đường này rồi, đùa bỡn ác ý thì có tác dụng gì? Người phụ nữ kia cũng sắp sinh, mẹ đẩy cô ta ngã xuống đất, muốn xảy ra án mạng, mẹ, có đáng không?"
Kim Tiểu Ngọc lửa giận khó nhịn, nổi giận đùng đùng phản bác, "Là chính cô ta tự ngã xuống đất, mẹ mới kéo ống tay áo cô ta một cái. Ai đó xem nhà mình nuôi con gái kiểu gì đi, nhìn mặt bọn họ đúng là một đám tiểu nhân chợ búa."
Thanh âm không tính là nhỏ, đám người bên kia nghe thấy, vốn là nắm quyền chủ động nên không sợ quậy lớn chuyện, một người dáng vẻ khôi ngô vỗ bàn định tiến lên.
"Cô nói ai là tiểu nhân chợ búa! Ai?"
Kim Tiểu Ngọc hừ lạnh một tiếng, "Một đám dế nhũi nhà quê."
Thấy tình cảnh lại sắp mất khống chế, cảnh sát trực ban rất không kiên nhẫn, quát, "Còn tiếp tục ồn ào, toàn bộ nhốt lại!"
"Thực xin lỗi." Chu Kiều liên mồm xin lỗi với cảnh sát, sau đó đứng trước Kim Tiểu Ngọc, tỉnh táo hỏi người nhà kia: "Mẹ tôi kéo cô ấy trước, là chúng tôi không đúng. Ngày mai chúng tôi sẽ đi tự mình đi xin lỗi."
"Xin lỗi có ích lợi gì, người đều phải vào viện, một xác hai mạng các người đền nổi không?"
Chu Kiều trầm giọng, có lý có chứng cớ nói: "Nếu như cô ấy bị thương là trách nhiệm trực tiếp của mẹ tôi, chúng tôi tuyệt đối không trốn tránh."
Người nhà kia khí thế hung hăng: "Chính là mẹ cô sai, cái này còn phải nghi ngờ à?"
Chu Kiều: "Hiện trường có camera không? Có người thứ ba ở đây làm chứng không?"
Cảnh sát nói: "Tạm thời không có chứng cớ."
Chu Kiều gật gật đầu, "Vậy chúng tôi có thể xin một cái giám định vết thương. Chờ kết quả giám định đưa ra, nên làm cái gì thì làm thế ấy."
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Hãn Phu - Giảo Xuân Bính
HumorTác giả : Giảo Xuân Bính Số chương : 65 chương + 6 ngoại truyện Thể loại : Ngôn tình, hiện đại, đô thị tình duyên, thiên kiêu chi tử, 1vs1, hài hước, ngọt sủng, sạch, HE. Editor : [L.A]_Vodka Văn Án Ngôi nhà mà Lục Hãn Kiêu đang sống độc thân, B...