Chương 6.

340 42 2
                                    

Chương 6.

Trước có ôm eo, sau có xô đẩy, mấy ngày nay, người phụ nữ này lần lượt chạm vào điểm mấu chốt của cô.

Như là viên ngọc tuyệt thế nứt ra một vết, khuôn mặt băng sương của Dụ Ngôn có chút hỏng mất, cô cực lực bảo trì hàm dưỡng, bình tĩnh nói: "Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?"


Hứa Giai Kỳ bước nhanh tiến lên dùng tay che miệng cô lại.

Sắc mặt Dụ Ngôn thay đổi, theo bản năng muốn đem người này đẩy ra.

"Suỵt ——" Hứa Giai Kỳ nhìn thấu ý đồ của cô, nhẹ nhàng đè cô ở trên tường, nhìn đáy mắt cô cuồn cuộn lửa giận, nhỏ giọng nói: "Bà nội còn đang ở bên ngoài."

Thanh âm xe lăn qua lớp cửa rõ ràng truyền tới đây, càng ngày càng gần.

Hứa Giai Kỳ theo bản năng ngừng thở.

"Cô nghĩ hai đứa có thể cãi nhau không?" Dụ lão phu nhân nói.

"Hẳn là không thể nào." Bảo mẫu nói.

Dụ lão phu nhân thở dài một hơi, nói: "Kiều Kiều là một đứa trẻ tốt, Ngôn Ngôn cũng vậy, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ta không có thiên vị ai, chỉ hy vọng các nàng hạnh phúc. Tính cách không hợp, chậm rãi dung hợp là tốt rồi, cô cảm thấy sao?"

Chuyện của các tiểu thư bảo mẫu không tiện đánh giá, nghĩ nghĩ, lại nói: "Con cảm thấy Đại tiểu thư cùng Hứa tiểu thư rất xứng đôi. Lão phu nhân, thời gian không còn sớm, con đỡ bà về nghỉ ngơi đi."

Sau vài giây an tĩnh, Dụ lão phu nhân nói: "Trở về đi, sáng mai lại đến nhìn các nàng."

Tiếng bánh xe càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất.

Xác định người rốt cuộc cũng đi rồi, Hứa Giai Kỳ thở phào một hơi, vừa quay đầu lại, thì đụng phải một đôi mắt phượng ẩn giấu cơn giận.

A, thật lạnh.

Lòng bàn tay dán lên đôi môi mềm mại, chỗ kia lại là một chỗ nóng đến kinh người.

Hứa Giai Kỳ chưa kịp thưởng thức lông mi cong dài của Dụ Ngôn, bỗng nhiên buông tay ra, lui về phía sau hai bước, cười gượng nói: "Xin lỗi, tình thế nhất thời cấp bách."

Đôi môi bạc của Dụ Ngôn bị ép đến có chút phiếm hồng, trên mặt băng lãnh không có bất kì biểu tình gì, chỉ là ánh mắt quá mức lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy phát run.

Hứa Giai Kỳ mất tự nhiên xoay xoay cần cổ, nói: "Lời bà nội nói cô cũng nghe thấy rồi, buổi sáng ngày mai bà còn muốn tới đây kiểm tra, cho nên, cô còn muốn đi không?"

Ánh mắt Dụ Ngôn hơi thay đổi, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Diễn cũng không tồi."

Diễn?

Hứa Giai Kỳ nghĩ thầm: Chẳng lẽ bị phát hiện?

Nàng đè xuống sự kinh ngạc ở đáy lòng, mặt mày mờ mịt vô tội: "Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì."

Dụ Ngôn cười lạnh một tiếng, nói: "Dựa vào việc bà nội nhận nhầm cô thành Viên Kiều, cố ý ở trước mặt bà nội diễn kịch, lợi dụng tình cảm bà đối với Viên Kiều, muốn bà giúp cô cầu tình, cuối cùng đạt tới mục đích không ly hôn."

Thì ra là nói đến việc này.

Hứa Giai Kỳ định thần, nghiêm mặt nói: "Tôi lấy nhân cách của mình ra bảo đảm, ở trước mặt bà nội tôi không có diễn kịch."

Dụ Ngôn khịt mũi khinh thường: "Làm bộ cắt cổ tay tự sát gạt người khác, hại bà nội té ngã, thứ gọi là nhân cách này, cô có sao?"

Hai chuyện đó đều là chuyện thiếu đạo đức mà nữ phụ đã từng làm. . . . .

Hứa Giai Kỳ không thể nào phản bác, tâm tư vừa xoay chuyển, dựng thẳng hai ngón tay lên, nghiêm túc trịnh trọng mà nói: "Tôi tuyệt đối không có ở trước mặt bà nội diễn kịch, cũng không có muốn lợi dụng bà nội, nếu tôi nói dối, ra cửa sẽ bị xe đâm chết."

[BHTT][Kỳ Dụ Ký] Toàn Thế Giới Đều Mong Các Nàng Ly HônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ