Chương 19.

273 42 0
                                    

Chương 19.

Ngoài phòng chiều hôm nặng nề, yên lặng đến mức tiếng kim rơi trong phòng cũng có thể nghe thấy.

Thân thể đang đè ở trên người kia nóng bỏng đến dọa người, hai phiến môi càng giống như là lửa, nhẹ nhàng cọ qua cằm nàng, vén lên những tia lửa tình. Xúc cảm kỳ dị tê dại lan khắp toàn thân, thân thể Hứa Giai Kỳ hơi cứng lại, hai tay đang đẩy bả vai mềm mại của cô dừng lại, bất động.


Dụ Ngôn cho là uy hiếp nổi lên hiệu quả, chậm rãi từ trên người nàng bò dậy, đầu váng mắt hoa bước từng bước một đi ra ngoài.

Độ ấm nóng bỏng chợt biến mất, lý trí Hứa Giai Kỳ trở về, vội bò dậy đi đỡ cô.

Cánh tay bị bắt lấy, ý thức Dụ Ngôn hỗn độn quay đầu nhìn nàng vài giây, môi khẽ nhếch, cái gì cũng không nói.

Hứa Giai Kỳ đỡ cô trở về phòng ngủ, ném người lên trên giường, đắp chăn đàng hoàng bước nhanh ra khỏi phòng.

Dưới lầu một mảnh đen nhánh.

Triệu a di đã ngủ, Hứa Giai Kỳ tìm mãi mới tìm được hòm thuốc, chân tay nhẹ nhàng trở về phòng, nhìn thấy Dụ Ngôn nhắm mắt lại giống như đã ngủ.

Nàng ý đồ đem người đánh thức: "Đo nhiệt độ cơ thể trước."

Dụ Ngôn hẳn là nghe thấy, giữa mày hơi hơi nhíu lại, mí mắt động đậy, lại không mở mắt.

Hứa Giai Kỳ hoặc là không làm, lúc đã làm thì phải làm đến cùng, xốc chăn lên muốn cởi cúc áo sơ mi của cô.

Bàn tay nóng bỏng đột nhiên nắm lấy tay nàng, giống như có ngọn lửa bao vây.

Dụ Ngôn cảnh giác mà mở to mắt, hồ sâu bên trong mắt biến thành thanh tuyền, ý thức thanh tỉnh vài phần, nhìn tay nàng duỗi về phía ngực mình, thanh âm hơi khàn khàn hỏi: "Làm cái gì?"

Lực đạo cô không lớn, Hứa Giai Kỳ chỉ cần giãy giụa rất nhỏ là có thể tránh được, chỉ là thấy cô cắn chặt hàm dưới, đột nhiên nổi lên ác thú muốn trêu chọc cô.

Một người nhìn qua rất nghiêm trang, lúc hoảng loạn lên sẽ là cái dạng gì?

Đùa giỡn một đóa hoa bạch lĩnh ngẫm lại vẫn rất thú vị.

Hứa Giai Kỳ làm ra biểu tình dụ dỗ, dáng vẻ lưu manh nói: "Còn có thể làm cái gì, đương nhiên là phi lễ với cô a! Đến đây đi Đại mỹ nhân, đừng sợ, gia sẽ hảo hảo yêu thương ngươi ~"

Đôi mắt Dụ Ngôn thong thả chớp một cái, an ổn yên lặng nhìn nàng tới gần.

Lúc khoảng cách khuôn mặt của hai người còn kém một gang tay, mắt thấy sắp phải tiếp xúc thân mật, Dụ Ngôn vẫn thờ ơ.

Đôi tai Hứa Giai Kỳ lại lặng lẽ đỏ lên.

Không phải nàng không nỗ lực, mà là người nào đó căn bản bị trêu chọc đến bất động!

Dụ Ngôn một chút cũng không có hoảng loạn, bình tĩnh đến mức giống như gái thẳng.

Hoặc chính là tính tình lãnh đạm.

Hứa Giai Kỳ nhớ rõ quyển tiểu thuyết kia viết thật sự như nước trong, nghe nói là trang web rất biến thái, chỉ cần có một động tác ái muội là sẽ bị khóa, cho nên tác giả đến nụ hôn của hai nữ chính đều viết rất sơ lược, cái gì tắt đèn ra H cũng chưa viết.

Lý do là phát sốt, đôi mắt thanh lãnh của Dụ Ngôn nhiều thêm chút độ ấm, chỉ là ánh mắt vẫn thẳng lăng lăng, sắc bén bức người, như là có thể nhìn thấu tâm tư người khác.

Hứa Giai Kỳ hất hất đầu, nhanh chóng đuổi những ý nghĩ lung tung rối loạn ở trong đầu ra.

Người còn đang sinh bệnh thì vui đùa cái gì chứ!

Hứa Giai Kỳ tránh thoát sự kiềm chế từ tay cô, nghiêm túc nói: "Tôi là muốn giúp cô đo nhiệt độ cơ thể. Cô nếu là không muốn kẹp ở dưới nách, thì kẹp ở trong miệng cũng được."

Dụ Ngôn nhìn nhìn nhiệt kế trong tay nàng, đại khái là đang suy nghĩ đã được tiêu trùng hay chưa, bỏ vào trong miệng có sạch sẽ không. Sau khi giãy giụa vài giây trong lòng, cô bắt đầu tự tay mở cúc áo.

Trên tay cô không có tí sức lực nào, nút áo cài thật sự rất chặt, mở nửa ngày cũng không xong.

Hứa Giai Kỳ lo lắng suông, thật muốn giúp cô xé đống quần áo kia.

Khụ.

Đợi tầm khoảng hai phút, Dụ Ngôn rốt cuộc mở được hai nút áo phía trên cùng.

Hứa Giai Kỳ đặt nhiệt kế vào trong tay cô, còn không quên nói lời đùa giỡn một chút: "Trước lúc kẹp xong đừng ngủ, bằng không chờ kẹp xong còn muốn phi lễ cô."

Khóe mắt Dụ Ngôn nhảy nhảy, vẻ mặt ghét bỏ mà nói: "Cô ồn ào khiến tôi đau đầu."

Hứa Giai Kỳ: ". . . ."

Không nói không nói nữa, cô là người bệnh cô lớn nhất.

Hứa Giai Kỳ cầm điện thoại xem thời gian, năm phút đồng hồ vừa đến, nàng lấy nhiệt kế ra ngoài, trên mặt hiển thị rõ 38.5 độ.

Quả nhiên là đã phát sốt.

Hứa Giai Kỳ giúp cô lót gối trên đầu, để cô dựa vào lồng ngực mình, bẻ một viên thuốc hạ sốt, cầm lấy nước sôi đã không còn nóng nữa trên tủ đầu giường đưa tới bên miệng cô, như dỗ dành trẻ nhỏ nói: "Ăn thuốc ngủ một giấc, ngày mai là tốt rồi. Ngoan, a ——"

Dụ Ngôn nhấp môi, ngẩng đầu nhìn nàng.

"Há mồm a." Hứa Giai Kỳ cho rằng cô giống như mình chán ghét uống thuốc, ngữ khí mềm mại: "Ăn xong tỷ tỷ mua đường cho ăn."

Khóe mắt Dụ Ngôn lại nhảy nhảy, uống mấy ngụm nước, đem viên thuốc nuốt xuống, thở hổn hển mấy hơi nói: "Tôi lớn hơn cô."

Cũng đã bệnh thành như vậy còn có sức lực cùng nàng tranh lớn nhỏ?

Hứa Giai Kỳ dở khóc dở cười, đỡ cô nằm xuống, giúp cô đắp chăn đàng hoàng, biết nghe lời phải mà nói: "Được được được, cô lớn. Tiểu tỷ tỷ mau ngủ đi."

Ánh sáng vàng nhạt từ đèn đặt dưới đất chiếu vào trên mặt minh diễm của người kia, vừa đủ để nhìn rõ. Cặp mắt hạnh hơi hơi cong, bên trong phảng phất như có chứa ngôi sao.

Không biết có phải là do ánh đèn hay không, Dụ Ngôn đột nhiên phát hiện hôm nay Hứa Giai Kỳ xinh đẹp hơn so với ngày thường.

Hình như nàng vốn dĩ đã rất xinh đẹp, chỉ là Dụ Ngôn chưa từng tiếp xúc gần như vậy, chưa nhìn kỹ khuôn mặt này.


Hứa Giai Kỳ không rõ ràng lắm cô giờ phút này đang suy nghĩ cái gì, thấy cô trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào mình, sờ sờ mặt rồi cười đáng khinh, nói: "Lại không ngủ tôi sẽ khi dễ cô."

Dụ Ngôn:". . ."

[BHTT][Kỳ Dụ Ký] Toàn Thế Giới Đều Mong Các Nàng Ly HônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ