Chương 69.

321 37 3
                                    

Chương 69.

Khó trách Hứa Giai Kỳ đa nghi, là bởi vì người nào đó gần đây nhìn chăm chú vào nàng hết sức sít sao, lúc ăn cơm cũng nhìn, lúc đi đường cũng nhìn, lúc đổi giày cũng nhìn. . . .

Chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, ánh mắt nóng rực kia của Dụ Ngôn liền dán vào trên người nàng, quả thật khiến người ta không có chỗ nào che thân.

Có điều lúc Hứa Giai Kỳ ra ngoài thì Dụ Ngôn còn chưa có trở về, nàng chỉ nói cho a di biết là mình muốn đi ra ngoài, cũng không nói vị trí cụ thể, Dụ Ngôn sao lại biết nàng ở chỗ này?
Chẳng lẽ Dụ Ngôn cài định vị ở trên xe nàng?

Hứa Giai Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nhìn Dụ Ngôn bước ra khỏi bóng râm, lúc cách nàng khoảng một cánh tay, nàng ngửi thấy được mùi rượu.

Đèn đường chiếu rõ vào trên mặt Dụ Ngôn, khuôn mặt cùng khóe mắt đều hơi hơi phiếm hồng.

Uống rượu sao? Hứa Giai Kỳ kinh ngạc mà suy nghĩ.

"Tối nay tôi ăn cơm cùng với Tần tổng của Ngôi Sao, lúc đi toilet, tôi gặp phải Lâm Diệc Ngôn." Dụ Ngôn hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Hứa Giai Kỳ giật mình.

"Vừa rồi Trần Nghiên đi lấy xe, cô ấy nhìn thấy xe em." Dụ Ngôn chăm chú nhìn nàng, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi: "Cho nên tôi mới suy nghĩ, có phải là em tới gặp Lâm Diệc Ngôn hay không."

". . . ."

Sau khi ăn cùng Tần tổng xong, Dụ Ngôn muốn trở về sớm một chút. Lúc Trần Nghiên nói cho cô biết nhìn thấy xe của Hứa Giai Kỳ, cô gần như ngay lập tức liên tưởng đến Lâm Diệc Ngôn, nghĩ đến lần đó không cẩn thận nghe thấy đoạn voice Lâm Diệc Ngôn muốn hẹn Hứa Giai Kỳ đi gặp mặt.

Cô đợi ở đoạn đường nhất định phải đi qua này, đếm thời gian từng phút từng giây, đợi tầm khoảng năm phút đồng hồ, nhìn thấy một mình Hứa Giai Kỳ đi ra, sợi dây kéo căng trong lòng kia mới chậm rãi buông lỏng.

"Em có gặp Lâm Diệc Ngôn không?" Dụ Ngôn lại hỏi nàng.

Ánh mắt nhiễm men say của người phụ nữ kia dường như càng thêm ôn nhu, thanh âm hơi khàn, gợi cảm hút hồn.

Hứa Giai Kỳ bị cô nhìn đến mức khó xử, quay đầu đi, không được tự nhiên mà nói: "Có gặp hay không thì có liên quan gì đến chị?"

Dụ Ngôn nhất thời nghẹn lời, đôi mắt rũ xuống, trầm thấp mà nói: "Đúng vậy, không có liên quan."

". . . ."

Chủ đề nói chuyện đã đi vào ngõ cụt.

Ở đây cây cỏ tươi tốt, còn có hồ nhân tạo, buổi tối có rất nhiều muỗi. Hứa Giai Kỳ cảm giác trên mặt có chút ngứa, gãi gãi, vòng qua người cô tiếp tục bước đi.

Dụ Ngôn không có gọi nàng lại.

Một chiếc xe đỗ ở bãi đậu phía trước nháy nháy đèn, lúc Hứa Giai Kỳ đi qua, chủ xe hạ cửa kính xuống.

"Hứa tiểu thư."

Hứa Giai Kỳ nhìn qua, đối diện với Trần Nghiên mặt mày mỉm cười, một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: "Chào cô."

"Cô phải đi rồi sao?" Trần Nghiên hỏi nàng.

"Ừ."

"Vậy vừa đúng lúc, nhà tôi đang có chút việc gấp phải quay về." Trần Nghiên nói: "Tối nay Dụ tổng uống không ít rượu, ngài ấy không có lái xe tới đây, cô đưa ngài ấy trở về đi. Tôi phải đi rồi, tạm biệt."

"Ơ này ——"

Không chờ Hứa Giai Kỳ đáp lại, chiếc xe kia của Trần Nghiên "Vèo" một tiếng chạy đi, đảo mắt một cái đã biến mất không thấy đâu.

Hứa Giai Kỳ bị khói từ đít xe phả vào mặt, từ từ quay lại nhìn, nhìn thấy Dụ Ngôn đứng ở đó ánh mắt trông mong nhìn nàng: ". . . ."

Sao lại có cảm giác là bị hai người này liên hợp lại tính kế mình?

Nàng lái xe tới gần, phát hiện người nào đó vẫn đứng yên như một khúc gỗ.

Đèn đường hắt vào Dụ Ngôn khiến cái bóng kéo dài ra, lẻ loi đứng ở nơi đó, nhìn có vài phần cô đơn.

Trong lòng Hứa Giai Kỳ có chút xúc động, ló đầu ra ngoài, giả vờ không kiên nhẫn nói: "Chị muốn đứng ở đây nuôi muỗi sao?"

Lúc này Dụ Ngôn mới bằng lòng bước đi, thân hình quờ quạng.

Hứa Giai Kỳ cho rằng cô sắp té ngã, trái tim như thắt lại.

Dụ Ngôn vịn vào đèn đường đứng vững vàng, chậm rãi đi tới, mở cửa ghế phụ ra, ngồi vào trong xe.

Trong không gian chật hẹp này, mùi rượu trên người cô càng nồng đậm. Hứa Giai Kỳ nghĩ đến bộ dáng vừa rồi đi không vững của cô, dư quang thoáng nhìn lướt qua.

Trong ấn tượng của nàng, tửu lượng của Dụ Ngôn hình như không được tốt lắm, chẳng lẽ là thật sự uống say rồi?

Tóc dài buông xõa che đi nửa bên mặt của Dụ Ngôn, Hứa Giai Kỳ không thấy rõ biểu tình trên mặt cô, cũng không hỏi xem cô có khó chịu hay không, yên lặng hạ cửa sổ xe xuống, một lần nữa khởi động xe.

Lái được một đoạn, trong xe vang lên tiếng cảnh báo "Tít tít tít".

Hứa Giai Kỳ liếc nhìn đèn cảnh báo trên bảng điều khiển, đôi mắt lưu chuyển, phát hiện là người nào đó không thắt dây an toàn.

"Thắt dây an toàn vào đi." Nàng nhắc nhở.

Dụ Ngôn vẫn không có động tĩnh.

Hứa Giai Kỳ hồ nghi nhìn thoáng qua, phát hiện đầu của cô nghiêng sang bên cửa sổ xe, hai mắt nhắm nghiền.

Không nghe thấy sao?

Hứa Giai Kỳ dùng ngón tay chọc má cô.

Chọc cũng không có phản ứng.

Hứa Giai Kỳ không biết cô ngủ rồi hay là như thế nào, tiếng cảnh báo vẫn vang lên, ồn ào đến mức bực mình, đành phải cúi người qua đó thắt dây an toàn cho cô.

Lúc thắt dây không cẩn thận đụng vào bả vai Dụ Ngôn, cô vẫn không tỉnh.

Lên xe không đến một phút đồng hồ, nhanh như vậy đã ngủ rồi???

Hứa Giai Kỳ buồn bực không thôi, lại gần nhìn nhiều thêm vài lần, ánh mắt lập tức chú ý vào vết muỗi đốt trên cổ của cô. Vết muỗi đốt kia rất to rất hồng, ở trên làn da trắng nõn của cô càng thêm nổi bật.

Hứa Giai Kỳ nhất thời ngạc nhiên, trong đầu không kìm được hiện ra cảnh Dụ Ngôn núp ở trong chỗ tối chờ nàng, bị một đám muỗi bao vây tấn công mà lại ẩn nhẫn không chịu rời đi, có chút buồn cười, lại có chút xúc động.

Dụ Ngôn có phải là sợ nàng dây dưa không rõ với Lâm Diệc Ngôn nên mới đặc biệt ở chỗ này chờ nàng không?

Nếu nàng và Lâm Diệc Ngôn đồng thời đi ra, Dụ Ngôn sẽ có phản ứng gì? Ghen ngay tại trận sao?

Nếu nàng rất lâu không đi ra, Dụ Ngôn sẽ vẫn luôn chờ đợi sao?

Nói vậy chẳng phải là trên người đều sẽ đầy vết muỗi đốt?

Hình ảnh quá đẹp quả thật không dám nhìn.

Hứa Giai Kỳ không nhịn được "phụt" cười thành tiếng.

Tiếng cười này đánh thức Dụ Ngôn.

Đôi mắt đẹp hé mở, bên trong ẩn chứa từng mảnh ánh sáng mê mang sau khi say rượu, mờ mịt nhìn nàng.

Hứa Giai Kỳ lập tức có loại cảm giác chột dạ khi làm chuyện xấu bị người ta bắt ngay tại chỗ, tươi cười trên mặt bỗng cứng đờ, ra vẻ trấn định nói: "Chị không thắt dây an toàn, tôi gọi chị cũng không có phản. . . . Ưm. . ."

Đôi môi mềm mại mang theo hương rượu đột nhiên không kịp đề phòng dán lên, ngăn lại lời nói còn dang dở của nàng ở trong miệng.

Hứa Giai Kỳ sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại, mạnh mẽ đẩy cô ra, mở to mắt nhìn: "Chị. . . ."

Đáy mắt Dụ Ngôn là một mảnh ánh sáng nhu hòa, thanh âm gần như không thể nghe thấy: "Hình như tôi say."

Hình, như, say???

Say là có thể tùy tiện hôn hôn???

Hứa Giai Kỳ hít vào một hơi, kinh ngạc đến mức không nói được lời nào, xắn tay áo lên đang định đòi lại công đạo cho bản thân.

Lại thấy Dụ Ngôn giống như không có việc gì xảy ra, lại nhắm mắt lại.

". . . ."

"Beep ——"

Chiếc xe ở phía sau bị chặn đường bấm còi inh ỏi, Hứa Giai Kỳ mới như ở trong mộng tỉnh lại.
Xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe nhà hàng, sau khi tiến vào tuyến đường chính, Hứa Giai Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Các nàng đang ở bên ngoài, Dụ Ngôn lại có thể dám hôn nàng. . . . Ngộ nhỡ bị người khác phát hiện thì phải làm sao bây giờ?!

Lại nhìn người bên cạnh một cái, đầu tựa vào ghế, khuôn mặt bình thản, hai mắt nhắm nghiền, ngủ một giấc yên tâm thoải mái.

Hứa Giai Kỳ cũng không biết rốt cuộc là cô say thật, hay là giả vờ say để ăn đậu hũ của mình, nghiến răng.

Sớm biết rằng sẽ như thế này thì đã không để cô lên xe!

Lúc xe chạy vào gara, Dụ Ngôn vẫn chưa tỉnh. Hứa Giai Kỳ cũng không nhắc cô là đã về đến nhà, rút chìa khóa ra bước xuống xe.

"Rầm ——"

Tiếng đóng cửa thật lớn vang vọng khắp gara, Dụ Ngôn chậm rãi mở to mắt, bên trong hoàn toàn thanh tỉnh, không có một chút dấu vết gì của việc vừa mới tỉnh ngủ hay uống say.

Ánh mắt cô tỉnh táo mà nhìn bóng dáng Hứa Giai Kỳ buồn bực rời đi, ngón tay mân mê đầu môi, giống như là đang hồi tưởng về xúc cảm ban nãy.

Hứa Giai Kỳ trở về phòng, giống như con cá mặn ghé vào trên giường, nghĩ đến nụ hôn kia, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Người bị chiếm tiện nghi chính là nàng, nàng cứ chạy như vậy, không phải là có chút thiệt thòi sao?

Nhưng mà nàng lại không muốn chạy đi tìm Dụ Ngôn lý luận, nhỡ Dụ Ngôn lại giống như lần trước nói là "Tôi sẽ chịu trách nhiệm", thì nàng nên nói tiếp như thế nào?

Nàng sầu não mà úp mặt xuống gối, cho đến khi thiếu oxy, mới trở mình, nhìn trần nhà thở hổn hển.

Lúc Dụ Ngôn hôn nàng, ngoại trừ cảm giác kinh ngạc, Hứa Giai Kỳ kỳ thật không còn cảm giác gì. Khi kết thúc tuy rằng có hơi không vui, nhưng thật ra trong lòng còn có chút ngứa. . .

Nàng cũng không bài xích việc Dụ Ngôn hôn nàng, thậm chí cảm thấy loại cảm giác này thật kỳ diệu, rất say mê, làm cho nàng quên đi hết tất cả băn khoăn, muốn trầm luân cùng cô.

Nhưng mà như vậy thật sự tốt sao?

Cuộn chỉ rối trong lòng Hứa Giai Kỳ kia lại bắt đầu quấn quanh lấy nàng, càng giãy giụa thì cuốn lấy càng chặt.

Nàng cảm giác mình giống như con tằm nhỏ, mua dây buộc mình.

. . . . . .

Sau khi Hứa Giai Kỳ rời đi không lâu, Lâm Diệc Ngôn cũng rời khỏi nhà hàng kia.

Cô vốn là mang theo một bụng lửa giận tới tìm Hứa Giai Kỳ, nhưng sau khi nghe Hứa Giai Kỳ nói những lời này xong, trong lòng bắt đầu dao động.

Lúc còn đóng phim với nhau, Hứa Giai Kỳ đã từng chính miệng thừa nhận có xích mích với Lương Thừa Vân, còn nhắc nhở cô phải cẩn thận Lương Thừa Vân. Những cái này Lâm Diệc Ngôn đều nhớ rõ.

[BHTT][Kỳ Dụ Ký] Toàn Thế Giới Đều Mong Các Nàng Ly HônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ