"Mặc kệ ngươi cái gì là thượng tịch Cổ gia, là con rể của ai, công tử nhà ta không biết các ngươi! Mau tránh ra, nếu không đừng trách ta không khách khí!!" Thanh Đằng nghe xong lập tức từ xe ngựa xông ra, trừng mắt reo lên.
Xoẹt---
Toàn bộ thị vệ đồng loạt rút kiếm bên eo ra, hàn quang một mảnh.
"Các ngươi đây là có ý gì?!" Sắc mặt Thanh Đằng có chút trắng bệch, nhân số đối phương quá nhiều, không phải bọn họ sợ lấy ít địch nhiều nhưng thương thế của giáo chủ tuyệt đối không thể động vào.
"Thỉnh công tử đừng làm khó chúng ta." Tên cầm đầu lên tiếng, hắn chắp tay cầm đao lại, cúc cung tận tụy* với người trong xe ngựa.
(*Cúc cung tận tụy: hết lòng làm tròn bổn phận)
"A......" Trong xe truyền đến tiếng cười nhẹ, xe ngựa bắt đầu trở thành trung tâm của sự chú ý. Không khí tựa như thu thủy không ngừng gợn sóng, tầm mắt của những thị vệ cầm đao bắt đầu dại ra, tên cầm đầu vẫn duy trì tư thế khom lưng.
Những người này, toàn bộ đều đã lâm vào ảo cảnh. Những người vây quanh tự động nhường đường.
Thanh Đằng nhìn nhìn, tức khắc đại hỉ, vỗ tay nói: "Công tử đúng là lợi hại, đối phó với đám người như vậy chỉ cần động một ngón tay đã xử lý sạch sẽ!"
"Khụ khụ, chớ có khinh địch, đây bất quá chỉ là ảo cảnh, đối với người có ý chí kiên định thì chả có tác dụng gì." Xe ngựa truyền đến tiếng ho khan ẩn nhẫn của Thư Lộng Ảnh, "Bây giờ đi nhanh đi."
"Đã biết đã biết, bất quá ta vẫn cảm thấy công tử là lợi hại nhất." Thanh Đằng cười hì hì vẫy tay với ám vệ bên ngoài, nói: "Đi thôi."
Ám vệ vung roi, hai con ngựa phát ra tiếng thở phì phì trong mũi, run run đi lên phía trước. Chính là xe ngựa lại mảy may bất động. Dây cương không biết từ khi nào đã bị cắt đứt!
Thanh Đằng thầm nghĩ không tốt, nàng nhảy xuống giương mắt nhìn lên đỉnh thùng xe. Thanh Đằng chỉ thấy một nam nhân mặc y phục màu đen tay cầm trường kiếm đang đứng trên xe ngựa, thanh âm trầm thấp khàn đặc tựa như đã được ủ rất lâu năm, bên cạnh đó lại mang theo ý uy hiếp: "Không biết người có ý chí kiên định trong lời của công tử, có phải là tại hạ hay không?"
Một câu nói chứa đầy nội lực hùng hồn, ảo cảnh tức khắc bị phá tan, toàn bộ người đều phản ứng lại.
Thanh Từ Hòa và ám vệ lập tức vây quanh xe ngựa, đồng loạt rút kiếm phòng vệ.
Trong xe ngựa, Thư Lộng Ảnh nghe thấy âm thanh của Tần Phong, đáy lòng trầm xuống.
Vốn nghĩ rằng hôm nay sẽ có thể rời đi, nhưng không ngờ......
Tần Phong tựa hồ miễn dịch với ảo ảnh mà y dệt ra, hôm nay chỉ sợ là đi không được.
Y nhẹ giọng nói: "Thanh Từ Hòa, các ngươi thu kiếm đi."
"Tần công tử, thỉnh ngươi cũng thu kiếm lại, tại hạ cùng ngươi đi một chuyến là được rồi."
Tần Phong cười nhẹ một tiếng từ xe ngựa nhảy xuống, hôm nay hắn mặc thường phục chỉ có màu đen đơn điệu, vải trên người nhìn sơ qua cũng đoán được chất vải cực kỳ sang quý, trên mặt vải thêu tường vân có chút không rõ ràng, tóc được cố định gọn gàng, khuôn mặt tuấn lãng lạnh nhạt dường như thêm vài phần cao quý so với ngày thường, vẻ mặt của hắn tựa hồ biểu hiện tâm tình hôm nay cực kỳ tốt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT - FULL] Nhị Trọng Ảnh
RandomThể loại: Đam mỹ, xuyên không, cổ đại, sư đồ niên hạ, 1x1, cường cường, chủ thụ, nuôi dưỡng, ngược thân ngược tâm, SE chính văn, HE phiên ngoại, trước nghĩa hiệp tốt bụng sau phúc hắc anh tuấn công x giáo chủ yêu nghiệt mỹ nhân thụ. Tác giả: Cố Nam...