🍓

240 16 1
                                    

"Yah...Không đợi tớ về chung à??"

Giọng của cô bé hổ con đó làm tôi chững chân, trời thì đang mưa, con bé đó chẳng lẽ không đủ kiên nhẫn để gọi rồi chờ tôi quay lại sao? Vẫn phải chạy dưới mưa lớn 1 đoạn rồi ôm chầm lấy tôi. Tôi cốc nhẹ vào đầu nó rồi cả 2 cùng về, nhà tôi gần hơn nên nó qua chỗ tôi trú 1 lúc rồi nó mới bắt xe buýt về.

"Cậu mà cảm thì đừng mong tớ chăm"

Nó mỉm cười hết cỡ. Cười xong chạy cái vèo vào nhà tắm. Tôi thở dài 1 cái rồi làm 2 bát mì trứng, trời lạnh mà ăn cái gì đó nóng ấm thì quả là tuyệt vời

"CHO . TỚ . MƯỢN . QUẦN . ÁO . ĐI . Ạ!"

Tôi thảy vào 1 cái áo T-shirt rồi quần đùi, cũng may nó mặc vừa. Hớn hở chạy ra nhìn 2 bát mì rồi ngồi phịch xuống chờ mì chín để xì xụp. Tôi xách cái máy xấy tóc đặt trước mặt nó là nó hiểu nó cần phải làm gì rồi đấy. Miễn cưỡng mếu 1 cái rồi đứng dậy nghe theo, nhà tôi mà, nó phải nghe theo.

Ăn xong thì trời cũng vừa tạnh nhưng nó bảo no quá nên từ từ, tôi dọn dẹp rồi xách thân vào tắm. Ra thì thấy nó đang nằm ườn bấm điện thoại rồi cười cười.

"Xong chưa? Ra trạm xe đi"

"Cho ngủ lại nha?"

"Hết giờ chứa chấp rồi, nhanh cuốn gói"

Tôi thích nó còn nó thì không. Tôi có cảm giác chỉ cần tôi bước thêm một bước thì mọi thứ sẽ chẳng còn như cũ nữa. Nó lanh lợi và vui vẻ như 1 đứa nhóc nhưng chỉ cần nó rơi vào trầm ngâm hoặc chuyện quan trọng hoặc không ưa ai thì nó rất đáng sợ. Tôi chơi với nó đủ lâu để biết được các mặt tính cách của nó thể hiện ra sao.

Nó chơi với tôi và rất thích được tôi lâu lâu "chăm nuôi" như thế này, rất tự nhiên giỡn với tôi dù tôi đôi khi thấy nó như con dở. Vậy mà vui, thiếu nó 1 chút lại nhớ. 

Hôm sau đi học, vì một sự xui xẻo gì, nó đang đứng lên chào tôi, tôi cũng vừa giơ tay thì...

*BỤP*

Cả chai nước Pocari còn chưa khui bay thẳng vào đầu tôi. Tôi nửa mê nửa tỉnh, chỉ biết là khi nằm được xuống nệm êm của phòng y tế tôi mới nhắm mắt. Tỉnh dậy vì tiếng xẹt xẹt của bút lông, nó ngồi kế bên vẽ viết gì đấy cho đỡ chán chờ tôi tỉnh. Thấy tôi cựa quậy nó hỏi ngay 1 câu làm tôi chỉ muốn cho nó 1 cái cốc.

"Còn biết người trước mặt là ai không?"

Tôi vẫn nhìn chăm chăm vào đôi mắt to của nó. Lần đầu tôi thấy mặt nó nhìn buồn cười mà tôi phải ém lại

"Nước"

Nó đảo mắt 1 hồi rồi đỡ tôi dậy, đầu tôi vẫn hơi đau, nó đưa cho tôi ly nước rồi xé sẵn cái sandwich đưa cho tôi.

"Ăn đi, rồi uống thuốc giảm đau"

Xong nó lại vẽ vời, miệng lí nhí nói ngôn ngữ gì đấy nghe đáng yêu lắm. Tôi cứ nhìn nó mãi. Nó sẽ mãi đáng yêu như thế này sao? Gương mặt này...Không khác gì 1 đứa trẻ cả. 

"Yah...Em bé"

Nó cau mặt rồi lườm tôi 1 cái xong lại viết vẽ tiếp. Tôi muốn hôn nó cực hay chỉ muốn mượn cái đèn pin thu nhỏ, biến nó thành em bé để được bên nó mỗi ngày, xem nó làm trò cũng đủ khiến tôi vui.

[TWICE SHIPPER] - Tùm lum thuyềnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ