Chương 50+51

55 8 0
                                    

CHƯƠNG 50: HƯƠNG NGỌC

Hoa Nhân Tình Tử Hoa Đương Khốc
Hoa Vị Tình Sinh Hoa Dũ Hương
Khả Tích Ái Hoa Nhân Khứ Hậu
Đố Hoa Phong Vũ Tiện Xương Cuồng

Dịch:

Hoa Chết Vì Tình Hoa Đáng Xót
Hoa Vì Tình Nở Đượm Mùi Hương
Người Yêu Hoa Mới Vừa Đi Khỏi
Mưa Gió Ghen Hoa Lại Phũ Phàng

Cung Hạ Thanh núi Lao có cây nại đông cao hai trượng, to mấy mươi chét tay và cây mẫu đơn cao hơn trượng, khi trổ hoa thì rực rỡ như gấm. Hoàng sinh người Mục Châu (tỉnh Sơn Đông) làm nhà ở đó đọc sách. Một hôm ngồi trong cửa sổ nhìn ra thấy một cô gái áo trắng thấp thoáng trong đám hoa, nghi là trong đạo quán sao lại có con gái, bước mau ra thì đã trốn mất. Từ đó thường thấy nàng, bèn núp trong bụi cây rậm để đợi. Chẳng bao lâu cô gái lại cùng một người mặc xiêm hồng tới, từ xa thấy cả hai tuyệt đẹp, tới gần thì nàng mặc xiêm hồng hoảng sợ lui lại nói:

- Ở đây có người!

Sinh đứng bật dậy, hai nàng sợ hãi bỏ chạy, áo xiêm phấp phới, thoang thoảng mùi thơm. Đuổi theo qua bức tường thấp thì đã biến mất. Sinh vô cùng hâm mộ, nhân đề bài thơ lên thân cây rằng:

Vô hạn tương tư khổ,
Hàm tình đối đoản song
Khủng quy Sa Trá Lợi,
Hà xứ mịch Vô Song.

Dịch:

[Tưởng nhớ bao đau khổ
Tần ngần ngóng trước sau
Sợ vào tay Trá Lợi
Đâu kiếm thấy Vô Song?]

Sa Trá Lợi, Cổ Áp Nha: xem hai truyện phụ lục. Hai câu thơ trên nguyên văn là “Giai nhân dĩ thuộc Sa Trá Lợi, Nghĩa sĩ kim vô Cổ Áp Nha”, chưa rõ tác giả.

Về phòng học ngồi mơ tưởng, chợt cô gái bước vào. Sinh giật mình mừng rỡ đón chào, nàng cười nói:

- Chàng hùng hổ như ăn cướp làm người ta hoảng sợ, không ngờ cũng là người tao nhã, có gần cũng không sao.

Sinh hỏi qua thân thế, nàng đáp:

- Thiếp tiểu tự là Hương Ngọc, người chốn bình khang, bị đạo sĩ nhốt trong núi, thật không phải ý nguyện.

Sinh hỏi:

- Đạo sĩ tên gì? Ta sẽ rửa hờn cho nàng.

Cô gái nói:

- Không cần! Y cũng chưa dám ép buộc gì, cứ mượn nơi này cùng khách phong lưu làm chỗ gặp gỡ kín đáo cũng hay.

Sinh hỏi:

- Nàng mặc áo hồng là ai?

Nàng đáp:

- Đó là Giáng Tuyết, chị kết nghĩa của thiếp.

Rồi cùng nhau đi ngủ. Tỉnh giấc thì trời đã rạng, cô gái vội trở dậy nói:

- Ham vui quên cả trời đã sáng.

Mặc áo đi giày xong, lại nói:

- Thiếp xin khẩu chiếm họa lại bài thơ, chàng chớ cười.

Thơ rằng:

Lương dạ canh vị tận
Triều đôn dĩ thượng song.
Nguyện như lương thượng yến
Thê xứ tự thành song.

Liêu Trai Chí Dị ( Full )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ