Chương 23: Chạy

29 1 0
                                    

Herbert đã chuẩn bị tinh thần cho một trận đánh tầm gần với mũi nhọn chìa khóa làm vũ khí duy nhất, khi cậu nghe thấy tiếng Asmodeus ngáp một hơi thật dài. Cậu thở phào nhẹ nhõm, vì Asmodeus không trông thấy cậu ở đó, và chiếc tủ đang che chắn cho cậu – nhờ một vận may tuyệt vời – lại là nơi Asmodeus dùng để pha cà phê. Herbert có thể nghe được tiếng lanh canh của thìa gõ vào thành cốc, và mùi cà phê mới sớm tỏa ra trong không trung. Nhưng cậu bé biết mình sẽ không an toàn được lâu, một khi Asmodeus uống xong cốc nước của mình, hắn sẽ xuống lầu, và sẽ phát hiện Herbert đã cố gắng tẩu thoát.

Không chần chừ nữa, Herbert nhặt đại một chiếc nút dưới sàn và ném qua bên kia căn phòng. Lập tức Asmodeus hướng tai về phía nó, và khi hắn nghe tiếng chuột kêu mà thực chất là do Herbert tạo ra, hắn không nghi ngờ gì mà trườn về phía tủ đựng thuốc hóa học. Herbert lấy mấy cánh hoa cà dược trong túi ra và vò nát, rồi cậu đủ khéo léo nhón người lên từ phía sau kệ tủ để trộn chúng vào cốc cà phê của kẻ kia.

Asmodeus vừa hướng lại chiếc tủ vừa làu bàu chửi thề về lũ chuột muốn gặm nhấm tài liệu của hắn. Hắn nốc cạn cốc cà phê không chút đắn đo, và sau một, hai, ba giây, hắn mới nhận ra đã quá muộn, và hắn lảo đảo trước khi ngã úp mặt xuống sàn nhà. Herbert nhảy vọt ra từ chỗ nấp, dùng hết chút sức lực cuối cùng cậu lao ra cửa, nhưng lập tức bị túm lấy cổ chân khi cậu gần đến nơi.

"Thằng quỷ con, mày thuốc tao!" Asmodeus trong cơn chếnh choáng rít lên, nhe nanh vì tức giận và vuốt sắc víu và mắt cá chân cậu bé, khiến cậu cũng phải ngã nhào ra sàn. "Mày nghĩ mày có thể chạy đi như thằng em Ludwig của mày hả?" Hắn gầm gừ, "Tao đã đánh giá thấp mày, phải không? Mày khôn và gan hơn nó đấy, nhưng mày cũng sẽ giống như nó phải chôn chân ở đây thôi!"

Với một tiếng hét hắn kéo Herbert lại gần hơn, rít lên và gầm gừ hệt như một con quái vật đang điên tiết, sẵn sàng ăn tươi nuốt sống con mồi. Herbert thấy cảnh này cũng phải khóc thét, khi chân cậu cứ bị kéo giật lùi cậu dùng hết sức và sự can đảm đạp mạnh vào mặt hắn. Asmodeus kêu lên nhưng vẫn không buông tay, và rồi một chiếc ghế đẩu giáng độp xuống đầu mới khiến hắn thật sự ngã gục. Lập tức Herbert lồm cồm bò dậy và chạy xuống tầng, Asmodeus nổi cơn tam bành trườn theo ngay sau lưng cậu. Khi cậu chạy ra đến cửa cái, Asmodeus đã không còn xa và thả mình xuống khỏi cửa tầng, chiếc đuôi vẫn còn đang treo lủng lẳng trên chiếc thang dây. Herbert cảm thấy cậu phát điên lên mất, tay không ngừng tra chìa vào ổ để xem chìa nào mới được, trong khi con quái vật lai căng kia, dù chật vật ra sao, vẫn đang xông về phía cậu và hắn đang nổi cơn thịnh nộ!

Cánh cửa cuối cùng cũng ơn trời mở ra, và Herbert lách ra ngoài vừa kịp lúc để dộng thẳng nó vào mặt Asmodeus. Không có thời gian để mà chặn cửa, cậu chạy thục mạng khỏi ngôi nhà quỷ quyệt kia, băng qua những con hẻm và lối tắt dưới bóng tối mịt mù. Cậu không biết phải đi đâu, nhưng cậu cứ cắm đầu chạy, miễn là cậu được thoát khỏi Asmodeus. Cậu không biết mình đã chạy không ngừng nghỉ được bao lâu, chỉ khi đường phố đã hoàn toàn im ắng và chẳng có gì để trông thấy ngoài những cột đèn đường, cậu bỏ cuộc.

Có ai đó vỗ lưng khiến Herbert giật thót và quay phắt lại, chỉ để nhận một bàn tay lạnh lẽo bịt lấy miệng mình và ra hiệu cho cậu giữ im lặng. Dưới tranh tối tranh sáng, Herbert nhận ra gương mặt mà cậu từng rất sợ, một gương mặt góc cạnh chi chít sẹo với một con mắt đã mờ đục. Cậu lập tức thôi rên rỉ, và đó là lúc cậu được thả ra với một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

[Hoàn] Quái vật ở BerlinNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ