Hồ Mộc Trà nhìn vào khoảng không tối đen, thình lình một cơn gió mang theo hơi thở lạnh buốt thổi tới, cơ thể cô bất giác run lên. Xung quanh cô toàn là những ngôi mộ xa lạ, màn sương đêm bao phủ trên những ngôi mộ càng làm tăng thêm vẻ âm u, cô mở đèn flash điện thoại để soi đường đi. Gió ngày một thổi mạnh, trời đêm mùa hạ lại lạnh buốt đến thấu xương. Hồ Mộc Trà cảm thấy sương vai nhún lạnh, một tầng gai ốc liền nổi lên khắp người. Cô không biết tại sao mình lại ra cái chỗ quái quỷ này, cũng không biết lúc trước làm sao có cái gan ngủ luôn ở trong này, bốn bề vắng lặng chỉ có những người bạn lướt qua lướt lại.
“Chị sợ rồi hả”. Trần Tường Vi đi bên cạnh cuối xuống nhìn cô cười tủm tỉm hỏi, vốn dĩ nàng thấp hơn cô nhiều lắm chỉ có điều chân đi không chạm đất nên cao hơn thôi. Trần Tường Vi lướt đến trước mặt cô cười đến rạng rỡ, lúc nãy còn gan dạ lắm mà.
Hồ Mộc Trà liếc mắt nhìn nàng, chỉ giỏi chọc ghẹo cô thôi. Trần Tường Vi không sợ mà còn cười vui vẻ, lúc nãy không biết nàng phải cản cô cực khổ thế nào. Hồ Mộc Trà lúc nãy còn định kéo theo cái búa rời nhà, cái búa này là của ba cô đục đẽo. Nhà cô vàng bạc thì thiếu chứ búa rìu thì dư, tùy tiện tìm một chút là ra một đống búa lớn búa nhỏ. Trần Tường Vi thấy thế liền cản cô lại, không chừng ra đường người ta lại báo công an thì nguy.
Hồ Mộc Trà nhìn trước mặt toàn là những cái bóng trắng lướt qua lướt lại, còn có một lũ con nít chạy giỡn leo trèo trên mấy cái mộ. Bọn nhỏ không có mặt mũi rõ rệt, chỉ duy nhất hốc mắt đen sâu hút. Bọn nó chạy giỡn chốc lát lại nhìn đến cô mà vẫy tay, hình như bọn nó muốn cô vào chơi cùng. Hồ Mộc Trà theo phản xạ rùng mình một cái, dường như hôm nay cô có thể luộc vài ký ốc không chừng. Hồ Mộc Trà theo con đường mà đi đến mộ của nàng, đang đi thì nhìn thấy một người đàn ông ngồi chễm chệ trên ngôi mộ trước mặt. Người đàn ông gương mặt trắng ởn , một bên mặt của hắn từng mảng da thịt rời rạc bày nhầy. Hồ Mộc Trà đứng có chút gần ngôi mộ, nên cô có thể nhìn thấy từng con vòi bọ lúc nhúc trên mặt hắn. Hồ Mộc Trà che miệng lại một vị chua từ dạ dày sọc thẳng lên cổ họng, gương mặt cô tái mét cơ thể run rẩy không ngừng.
Người đàn ông kia bổng nhảy vọt xuống đất, hắn lướt đến chỗ cô thì chợt khựng lại. Người đàn ông có chút e dè nhìn đến Trần Tường Vi, hắn thấy nàng lạnh nhạt thì liền nảy sinh tà tâm.
Một chút âm khí từ người hắn mon men bay đến chỗ cô, hắn muốn cùng cô kết duyên âm. Hồ Mộc Trà nhìn thấy hắn bước đến thì lùi lại, cô nhìn thấy luồn âm khí dao động trên người hắn di chuyển đến cô. Âm khí như một con rắn quấn quanh lấy cổ tay cô, trên cổ tay liền xuất hiện một sợi chỉ đỏ. Sợi chỉ đỏ di chuyển quấn quanh tay cô vài vòng, nhưng chưa kịp thắt lại đã bị cắt .
Người đàn ông thấy nàng ra tay thì gương mặt nhăn nhó, tròng mắt trợn lên trắng dã nghiến răng nhìn nàng. Trần Tường Vi cười khẩy nhìn gã đàn ông đang tức giận kia, chỉ một cái oán linh nhỏ bé mà cũng hâm he muốn người của nàng.
Người đàn ông gầm một tiếng lao thẳng về phía nàng, hắn giơ tay lên dùng sức đấm mạnh về phía nàng. Trần Tường Vi không để tâm đưa tay bắt lấy cổ oán linh kia, hắn hoảng hốt vùng vẫy giữa không trung. Bàn tay nàng với những đốt khẳng khiu tái nhợt bóp chặt lấy cổ hắn, ngón tay nàng dài hơn bình thường,những cái móng sắc nhọn đỏ tươi cắm chặt vào cổ hắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
(BH Thuần Việt ) Chị Nợ Em Chữ "Thương " Một Đời.
SpiritualTác giả : Bách Nhã Thể loại : tâm linh, ma quái, báo thù. Truyện theo trí tưởng tượng. Hồ Mộc Trà luôn bị oan hồn đi theo, oan hồn đó luôn muốn giết cô trả thù. Không những như thế mà trong khi cô ngủ cũng bị tra tấn, mỗi ngày đều không thở nổi. C...