Chương 3 Chưa trưởng thành

4.4K 427 34
                                    

Hồ Mộc Trà tay cầm theo một bó hoa cúc trắng ,cô nghe mẹ nói viếng mộ nên tặng hoa cúc trắng cho trang trọng. Hồ Mộc Trà đứng trước cửa lớn,cô ngước nhìn 4 chữ to được sơn tỷ mỹ mà khóe môi co rút, khi cô đọc cái tên này cứ ngỡ lạc vào khu vui chơi nào chứ. Hồ Mộc Trà đi qua cổng lớn có ghi 4 chữ "Sơn Trang Tiên Cảnh", khi cô vào bên trong còn có bảo vệ đứng gác.

Hồ Mộc Trà đi đến phần đất dành để chôn cất, trước các phần mộ có đặt một tượng Phật mạ vàng rất trang nghiêm. Theo lối đi có trồng rất nhiều hoa, gạch lót nền cũng là gạch men tốt. Hồ Mộc Trà nhìn những ngôi mộ ốp đá hoa cương mà cảm thán, không biết khi cô già rồi chết đi có được một vị trí trong đây không nữa. Hồ Mộc Trà nhìn từng ngôi mộ để tìm kiếm thông tin của nữ sinh, nhưng tìm mãi mà không thấy được. Cô cũng không nhớ rõ cho lắm nên đi tìm một vòng, tìm qua tìm lại cũng không thấy có ai giống nữ sinh.

Hồ Mộc Trà nhíu mày đi đến phòng bảo vệ để hỏi thăm, anh bảo vệ nói rằng người cô cần tìm không có phần mộ ở đây. Hồ Mộc Trà có chút hoang  mang ,rõ ràng người ta bảo nữ sinh được chôn cất ở đây mà. Cô nhìn vào phía khu đất phần mộ rồi ngập ngừng bước ra ngoài, nữ sinh kia không ở đây thì ở đâu. Hồ Mộc Trà cầm bó hoa  lặng lẽ đi giữ trời nắng, cô mãi suy nghĩ mà không để ý bên cạnh mình xuất hiện một người.

"Chị nghĩ cái gì thế". Nữ sinh nhìn dáng vẻ không tập trung của Hồ Mộc Trà, chị ta không định đi xuống cống thoát nước luôn chứ.

Hồ Mộc Trà giật mình đứng lại, chân cô vừa định hạ xuống liền nâng lên, chỉ một bước nữa thôi là cô rơi xuống cống rồi. Hồ Mộc Trà nhìn xuống dòng nước đang cuồn cuộn chảy bên dưới, dòng nước có màu xám đục xung quanh còn có rất nhiều bọc ni lông. Hồ Mộc Trà lại nhíu mày cô nhìn một lượt xung quanh, nắp cống đã bị kéo qua một bên. Bên trên nắp cống có vài hủ mì Hảo Hảo chua cay, trong một hủ mì lại có mấy cái xác giun đất  chết khô,chắc là câu cá rồi bỏ đi luôn này. Hồ Mộc Trà đặt bó hoa xuống đất, cô kéo cái nắp xi măng đậy miệng cống lại, cô sợ có người không cẩn thận rơi vào . Hồ Mộc Trà tay dùng hết sức cũng không kéo nổi, cái nắp này bằng xi măng đổ thành nên rất nặng.

Nữ sinh kia thấy thế liền dùng tay kéo lên, nàng lại dễ dàng kéo lại cái nắp. Hồ Mộc Trà kinh ngạc mở to mắt nhìn nữ sinh vừa đậy xong nắp cống, cô nhìn lên trời lại nhìn nàng ấy ."Em không sợ nắng sao".

Nữ sinh cũng bắt chước theo cô nhìn lên trời rồi nhìn cô lắc đầu, nàng quả thật không sợ ánh nắng nha. Nữ sinh nói xong nhìn vào góc khuất đằng sau vách tường, nơi đó có một gã đàn ông ngồi nhìn cô. Người đàn ông ngồi đó tay trái nát bét không còn nhận ra được nữa, ngay cả phần bụng hắn cũng không còn nguyên vẹn, hắn ngồi thu mình trong góc vì sợ ánh sáng chiếu vào.

"Sao không trả lời, bên đó có gì sao". Hồ Mộc Trà thấy nàng nhìn bên kia đường cũng nhìn theo,nhưng cô lại không hề thấy người đàn ông đó.

"Có". Nữ sinh trừng mắt nhìn hắn khiến hắn sợ hãi càng thu mình vào góc nhỏ, ánh mắt nàng đỏ như máu lại mang theo lãnh ý thấu xương."Một người đàn ông bị xe cán nát bét".

Hồ Mộc Trà nghe nàng nói thì gương mặt tái đi, cô cảm thấy người mình có cảm giác lạnh dần. Đứng giữa trưa nắng thế này mà người lại cảm thấy lạnh, Hồ Mộc Trà bất giác rùng mình.  Không phải người đàn ông đó sờ vào cô đấy chứ, cô không thấy được không biết có bị sờ không nữa."Anh ta có sờ chị không". Hồ Mộc Trà tay sờ ra sau gáy rồi lại đụng lên người phủi phủi, không chừng cô sẽ đánh trúng cái tay đó.

(BH Thuần Việt )  Chị Nợ Em Chữ "Thương " Một Đời. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ