39. 𝖺𝗌 𝖺𝗅𝗐𝖺𝗒𝗌, 𝗁𝖾𝗋𝖾

835 135 14
                                    

[em biết anh chưa từng đi xa]

- Cậu ấy hồi phục nhanh thật.

Đoàn Nghi Ân nhìn màn hình kiểm tra bản chụp x-quang bên trong chỗ bị bắn lần trước của Phác Chí Mẫn, âm thầm đánh giá.

- Vậy về nhà được chưa?

Kim Tại Hưởng hắn chỉ có bên cạnh Phác Chí Mẫn mới ở trong bệnh viện nhiều đến thế này. May là ở với Phác Chí Mẫn đấy nhé, nếu không thì hắn chết chìm trong sự chán ghét mất.

- Ừ, chắc chiều nay cho xuất viện là được.

- Có gì cần kiêng cử hay không? Thuốc thì thế nào?

- Cậu lo cái đó làm gì, y tá sẽ dặn cậu ấy kỹ càng cho.

Đoàn Nghi Ân rời mắt khỏi màn hình lớn, lại bận rộn quay sang với đống giấy tờ của Giao Linh. Tính ra làm anh em với Kim Tại Hưởng cũng nhàn... cứ cắm đầu làm sấp mặt là được.

- Dặn kỹ cũng sẽ quên, phải nhắc.

Đoàn Nghi Ân nghe thấy dĩ nhiên là bất ngờ đến trố cả mắt. Hắn không nghe nhầm đúng chứ? Hay Kim Tại Hưởng nói nhầm rồi?

- Cậu lo tới chuyện của người khác nữa sao?

Năm năm qua chơi với nhau nếu tôi mà trễ một phút thì cậu sẽ đi ăn trưa trước luôn mà? Vừa biết yêu vào đã thay đổi tánh tình tốt đến thế này. Quá đáng thật chứ!

- Vợ tôi, người khác nào?

- Ý là một cá thể khác mà không phải bản thân cậu đấy.

- Ừ, tôi là người tốt mà. Cá thể nào mang tên Phác Chí Mẫn thì tôi sẽ để mắt tới một chốc.

Nếu là vợ tôi thì tôi chăm, còn là người khác thì tôi sẽ âm thầm so sánh. "Không phải ai tên giống em của mình thì đều sẽ xinh đẹp."

- Há hốc cái gì? Vậy rồi thế nào? Kiêng cử cái gì hay không? Thuốc uống làm sao?

- Vừa mổ cách đây không lâu thì kiêng mấy thứ gây sưng vết cắt cậu biết rồi đó, thuốc tôi sẽ viết lên hộp về cậu tự phân ra là được.

Đoàn Nghi Ân ngậm miệng há hốc của mình lại rồi trả lời hắn. Này là do cậu làm tôi sốc trước.

- Ám ảnh của em ấy có thể hết hay không?

- Cậu muốn nó ở lại sao?

Kim Tại Hưởng mà Đoàn Nghi Ân và mọi người biết vẫn là một kẻ ích kỷ và độc tôn. Cái gì hắn đã muốn thì người khác có như thế nào cũng sẽ bị bỏ ngoài mắt, không cần giả vờ, rõ ràng là nhìn thấy sự tàn nhẫn của bản thân nhưng cơ bản vẫn là vô cảm lướt qua.

- Hỏi thế là ý gì? Em ấy vì căn bệnh đó phải phụ thuộc vào tôi, cậu nghĩ sẽ bất tiện hay không?

- Bất tiện cho cậu à?

- Cho em ấy. Vợ tôi quấn lấy tôi thì bất tiện như thế nào được?

• 𝖽𝔯𝔬𝗐𝔫𝔦𝔫𝔤Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ