47. 𝗂'𝗅𝗅 𝖼𝖺𝗋𝗋𝗒 𝖺𝗅𝗅 𝗈𝖿 𝗒𝗈𝗎𝗋 𝗐𝗈𝗋𝗋𝗂𝖾𝗌

796 108 1
                                    

[cách trở tạo nên nỗi nhớ và nỗi nhớ ấy cứ xoáy sâu vào lồng ngực]

Hôm nay hắn mang em đến chỗ sự kiện đông người, tay trong tay, một lần nữa muốn nói cho cả thế giới biết em là của hắn.

- Chẳng phải hôm nọ đã đăng trang nhất một lần rồi sao? Anh không cần nói họ cũng đang mặc định em vẫn là người của anh rồi.

Phác Chí Mẫn nghiêng đầu hỏi, ánh mắt không giấu nổi khó hiểu.

- Trực tiếp tôi trả lời phỏng vấn khẳng định họ sẽ tự trọng hơn. Sau này em có không muốn ở bên tôi nữa cũng không có người tới làm phiền em.

- Nếu có thì anh làm gì chứ? Không còn có Giao Linh. Anh lúc đó không là gì nữa rồi.

Phác Chí Mẫn thản nhiên nói, không cần bận tâm quá nhiều, lời này chính là thực tế đang diễn ra, cậu cũng không nói cái gì thêm vào.

- Dựa vào sức người, dạy dỗ chúng nó một chút.

- Không có Giao Linh chống lưng, người ta giết anh thì làm sao?

- Không có Giao Linh thì có Phác Chí Mẫn. Giống như khi đó em nói, em dựa vào sức ngang ngược của em muốn "giữ" tôi, hiện tại cũng dựa vào đó bảo vệ tôi là được.

Kim Tại Hưởng không để tâm lắm đến thực tại, hắn chỉ để tâm tới em. Nhẹ mỉm cười, như đùa mà cũng cũng như thật trả lời Phác Chí Mẫn. Giờ đây em đang ở bên hắn, hắn vô âu vô lo, miễn là chúng ta tay trong tay, cảm giác bình yêu vốn là hiếm có ấy lại sẽ tự khắc biến thành vô kể.

Phác Chí Mẫn không thể trả lời, cũng không biết phải tiếp nhận mặt này của Kim Tại Hưởng như thế nào, thành ra lại ngơ cả người, chỉ biết trân trân đôi mắt ướt nhìn "anh." Em không khóc, cũng không định khóc, nói như thế nào nhỉ? Là một cơn gió thoảng, đem bi ai từ hắn gửi tới cho em, đến thật nhanh và rời đi thật vội, kéo em trở về với thực tại cần đối mặt, nói với em rằng nếu nỗi buồn của người này vẫn còn là nước mắt của em, thì em ơi cũng xin đừng tự dối lòng.

(lạc quan chính là nỗi buồn trong tuyệt vọng, vì không thể làm gì khác, càng không thể gục ngã...)

- Về nhà hẵng nói tiếp, chúng ta sang kia trả lời phỏng vấn trước đã. Không nên để mọi người chờ quá lâu.

Mọi người là cái gì mà hắn phải quan tâm chứ? Thừa biết nước mắt kia sẽ không rơi, nhưng hắn vẫn là không muốn khoé mắt em hoe đỏ nên mới làm như vậy.

Kéo Phác Chí Mẫn đến tâm điểm của hàng chục máy quay, Kim Tại Hưởng để người nhỏ hơn ra phía sau lưng mình một chút để tránh ánh đèn flash khó chịu, không nhanh cũng không chậm kéo tay cậu đặt lên eo mình để Phác Chí Mẫn có nơi tựa vào và quan trọng hơn hết là để không có người động trúng.

Trước mặt thật nhiều người, Phác Chí Mẫn không có công khai nhưng muốn đem tay đang ôm lấy cánh tay hắn rút về. Cũng không biết là bản thân đang lo ngại cái gì, cũng chẳng nghĩ đến thế gian đều biết họ là của nhau-chỉ biết là cảm thấy có chút gì đó không liêm chính nên cần loại bỏ thôi.

• 𝖽𝔯𝔬𝗐𝔫𝔦𝔫𝔤Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ