Chương 54: Ngoan, tự mình đi vào.

14.9K 482 13
                                    

Editor: Chanh

Ngày kết thúc kì huấn luyện quân sự, vừa lúc là thứ bảy, Cố Tần nói mời bạn cùng phòng của cô ăn cơm.

Buổi chiều ba người ở trong phòng chuẩn bị.

Trịnh Kỳ Vi vừa trang điểm vừa nghĩ linh tinh: "Đến giờ tớ vẫn thấy mình như đang nằm mơ, tổng tài tập đoàn Đằng Thụy vậy mà mời mình ăn cơm, nói ra đoán chừng cũng không ai tin."

"Tĩnh Tĩnh, cậu không kích động sao?" Nhìn Tiêu Tĩnh không có phản ứng gì, Trịnh Kỳ Vi nhìn sang, kết quả nhịn không được trợn tròn mắt, "Tay cậu run cái gì, kẻ mày lệch rồi kìa."

Tiêu Tĩnh: " . . . Có chút khẩn trương."

Mục Sở từ trong toilet đi ra, nhìn xem hai người bọn họ, có chút khó hiểu: "Không đến mức này chứ?"

Kì quân sự kéo dài nửa tháng, sau những phen đồng cam cộng khổ, Mục Sở dần thân quen với Trịnh Kỳ Vi và Tiêu Tĩnh, quan hệ cũng không tệ lắm, lúc này đã có thể nói vài câu bông đùa.

Trịnh Kỳ Vi nhìn qua: "Sao lại không, bạn trai cậu người ta kiếm tiền tính theo phút, chính xác là mỗi khắc đều quý như vàng, bao nhiêu người muốn ăn cơm cùng mà không có cơ hội đấy."

Mục Sở soi gương tô son, khẽ cười: "Cậu nói như vậy, chẳng phải tớ đang làm chậm trễ việc anh ấy kiếm tiền sao."

"Tất nhiên cậu là ngoại lệ." Trịnh Kỳ Vi nhíu mày, "Nói không chừng đi với cậu anh ấy mới cảm thấy thời khắc quý như vàng, càng có lời."

Mục Sở: " . . . "

Đúng lúc Cố Tần nhắn tin tới, cô nhìn về phía hai người bọn họ: "Xong chưa? Anh ấy đến rồi."

Trịnh Kỳ Vi và Tiêu Tĩnh lập tức đẩy nhanh tốc độ.

Lúc ba người từ ký túc xá đi xuống, chiếc Bentley của Cố Tần đã dừng ở cửa.

Dáng người thẳng tắp của anh từ trên xe bước xuống, tóc cắt ngắn gọn gàng, cả người nhìn thanh quý lại anh tuấn, liên tục hấp dẫn ánh mắt của người đi đường.

Trông thấy Mục Sở, anh sờ sờ đầu cô, nhìn Trịnh Kỳ Vi và Tiêu Tĩnh phía sau nói: "Anh còn mang theo một người bạn nữa, hi vọng hai người bỏ qua cho."

Trịnh Kỳ Vi cùng Tiêu Tĩnh đương nhiên sẽ không để ý, có thêm một người nữa cùng làm bóng đèn, hai người họ cầu còn không được.

Mục Sở ngạc nhiên ngẩng đầu: "Ai vậy?"

Vừa dứt lời, cửa sau bị người trong xe mở ra, chính là Tạ Tu Văn.

Anh ta ngáp một cái, bộ dáng chưa tỉnh ngủ, vịn cửa xe đứng ở đằng kia, mách lẻo với Mục Sở: "Sở Sở, bạn trai nhà em quá keo kiệt, anh giúp cậu ta tăng ca liên tiếp mấy hôm, thế mà người ta lại bảo hôm nay mời bạn cùng phòng của em ăn cơm, tiện thể mời anh."

"Tiện thể?" Tạ Tu Văn tự thương lấy chính mình, "Cứ thế mà rũ bỏ, không coi công sức của anh ra gì sao?"

Nói xong lại như nhớ đến cái gì, lại bổ sung thêm: "Hôm em nhập học kia cũng là anh đưa đi xử lý thủ tục, bận rộn hơn nửa ngày, vậy mà cũng không được ăn bữa cơm nào."

Ngoan, Đừng Chạy - Dạ Tử TânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ