Chương 25

651 25 1
                                    


1.

Người xưa có câu, hôm nay không vui, đợi đến lúc nào?

Khi đó, còn mười ngày cuối cùng, một ngày chỉ tiếc không thể xé làm hai. Chẳng còn thời gian để đau khổ, để bi thương, cả hai lúc nào cũng mong ở bên nhau cùng san sẻ niềm vui sướng còn lại.

Tựa như con thiêu thân, lao đầu vào ánh lửa.

Gió to thêm lửa lớn, mùa hè năm ấy đã đốt cháy tình yêu cuồng nhiệt của một Tiêu Chiến 27 tuổi.

Cháy thẳng vào tim.

Ánh trăng lạnh lẽo phủ lên làn da mịn màng sắc bơ đặc của Vương Nhất Bác, lại gần thêm chút nữa dường như còn có thể ngửi thấy hương sữa vô tình tràn ra.


"Thật thần kì." Tiêu Chiến cảm thán, trước mắt anh, em đang say ngủ, cả người toát ra khí chất ngoan ngoãn vô hại, khuôn mặt tựa tượng tạc khiến anh trầm mê quên lối. Chẳng nhớ đây là lần thứ mấy, Tiêu Chiến trằn trọc tỉnh dậy, rồi ngơ ngẩn ngắm nhìn người bên gối, tay khẽ lướt qua ngũ quan em, phất qua tóc mái rơi trên trán, có vẻ cả chiếc trán trơn bóng kia cũng có màu bơ đặc mịn. Anh như mê muội mà hôn lên đó, nhàn nhạt, lành lạnh tựa làn da sứ.

Vương Nhất Bác bị bệnh, nhìn qua thật yếu ớt, chẳng phải chính là một con búp bê sứ hay sao? Tiêu Chiến tự giễu cười, sống mũi cay cay.

Đó là một con búp bê sứ đẹp trai nhất, có bờ lông mi đen tuyền, ánh mắt sáng trong như đá quý, mũi cao thẳng tắp.....

. . .

. . .

Đôi mắt nhằm nghiền kia chỉ cần mở ra sẽ phun lửa, một cái chạm mắt cũng có thể đốt cháy anh, ngọn lửa thiêu đốt hừng hực như dạo chơi giữa đồng cỏ khô ngày nắng.

Thiêu đốt, đến cả máu cũng sôi trào.

Anh muốn khắc ghi khuôn mặt này vào sâu trong trí nhớ, mãi mãi gìn giữ bảo tồn. Tựa bông hoa hồng giữa tinh cầu B612, chỉ để dành cho một người duy nhất chiêm ngưỡng.

Tiêu Chiến cúi người, hôn lên đôi mắt em, nhẹ nhàng.

Thường thường, những người đàn ông có khung xương cao lớn đều có khuôn mặt góc cạnh nam tính đầy nghiêm túc, nhưng Vương Nhất Bác lại khác, với em ấy, ta không thể dùng những chuẩn mực bình thường để đoán định. Mũi em cao thẳng lại có nét mềm mại, bờ môi căng mọng, khiến vẻ ngoài sắc bén bỗng trở nên nhu hòa, non nớt, hình thành một loại tương phản rõ rệt. Đặc biệt là phản ứng của em ấy khi bị ai đó đánh thức, môi hồng hơi bĩu lên, nho nhỏ, phấn phấn, giống chiếc kẹo mật đào ngọt ngào khiến người nhìn chỉ muốn cắn.


Tiêu Chiến lại nhẹ nhàng mổ lên môi em, như gà con mổ thóc , sau đó lùi về vị trí cũ, nhỏ giọng bình luận :" Thạch vị mật đào." Có vẻ vẫn chưa chắc chắn, anh lại hôn thêm cái nữa, ánh mắt thỏa mãn nheo thành một đường nhỏ cong cong.

Chẳng đã thèm, Tiêu Chiến vươn đầu lưỡi, dùng nó làm bút, khắc họa khóe miệng người kia.

Đột nhiên cổ tay bị bắt lấy, cả thế giới như xoay chuyển, chớp mắt anh đã nằm phía dưới, mọi thứ xảy ra trong tích tắc, nhanh đến mức dây thần kinh còn chưa kịp truyền tín hiệu đến trung tâm não bộ để làm ra phản ứng thích hợp.

Vĩnh hạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ