CHƯƠNG 35

485 30 0
                                    

"Đúng là chưa từng, như thế nào?" Chu Dương đi đến phía trước một bước, cánh tay đáp trên đỉnh đầu Tô Hảo, ánh mắt làm càn.

Nhàn nhạt mùi thuốc lá cùng một ít mùi hương trên người anh hòa quyện vào nhau, Tô Hảo dựa vào cột nhìn anh không nói một lời.

Chu Dương bị ánh mắt cô nhìn đến, hai người nhìn nhau, anh rũ mắt xuống, ngón tay bắt lấy thuốc vứt vào một thùng rác gần đó.

Lúc này đại sảnh khách sạn người không nhiều lắm, gió lạnh từ từ thổi qua, ánh sáng nơi này cũng không quá tốt, mắt Tô Hảo không có khiển trách, cũng không có cảm xúc nào nhưng bị nhìn lâu dần sẽ sinh ra một loại cảm giác tự biết xấu hổ, đây là lần đầu tiên Chu Dương bị một nữ nhân nhìn mà sinh ra ý nghĩ như vậy.

Nhưng anh ngược lại hơi cúi đầu, hơi thở gần hơn, tránh thoát ánh mắt xinh đẹp của cô, tiến đến đôi môi hồng nhuận, thật sự rất gần.

Cô không có kháng cự.

Chu Dương trực tiếp ngã qua, mềm mại kia càng làm cho thân thể cao lớn của anh cúi thấp hơn.

Nụ hôn này lúc đầu là ôn nhu, anh thử, cô không trốn, Chu Dương dần dần làm càn, hướng vào bên trong tìm kiếm, đôi mắt hẹp dài nhìn cô, lông mi Tô Hảo run run vài cái sau đó là khép lại, một khắc khép lại kia, Chu Dương ôm lấy eo cô áp vào lòng ngực, cúi đầu hung hăng mà hôn.

Vì một nụ hôn này.

Về sau cô có trốn đến chân trời góc bể, anh cũng phải đem người tìm trở về.

Trước cửa khách sạn, người đến người đi, ít nhiều cũng có người đứng lại nhìn hai người giống như đang quay một bộ phim truyền hình vậy. Mặt nữ nhân chỉ có thể thấy mơ hồ mà nam nhân mặt mày rũ xuống cùng cổ thon dài lại thấy rõ ràng hơn.

Không thể tức giận được, Tô Hảo đã đánh anh mấy lần.

Chu Dương liếm trên môi cô, hơi buông lỏng ra, đôi mắt vẫn nhìn cô.

Tô Hạo cúi đầu, thở phì phò nhỏ giọng nói: "Buông ra."

Chu Dương thả lỏng một chút, vẫn nhìn cô không chớp mắt, nói đến cùng là vẫn có chút sợ, Tô Hảo nhấc mắt lên, Chu Dương giương mi, lập tức buông hết thảy. Tô Hảo được tự do, dẫm lên giày cao gót đi hướng đại sảnh, tóc hơi hỗn độn mà đi đến thang máy, đại sảnh có ít người vừa mới nhìn thấy cảnh hôn, bao gồm cả tiếp tân, họ luôn nhìn Tô Hảo, cô bị hôn mà gương mặt đỏ lên, mặt mày mang theo nhàn nhạt mị ý.

Đẹp đến chói lóa.

Vào thang máy, cửa chuẩn bị khép lại thì một bàn tay to đẩy ra, cửa mở, Chu Dương đi đến nhìn cô một cái rồi ấn thang máy lầu 18.

"Muốn ăn chút gì không?" Anh sửa sửa cổ tay áo sơmi, thấp giọng hỏi.

Tô Hảo đứng thật thẳng người: "Không ăn."

"Ân."

Cô hoàn toàn không kháng cự nên đầu ngón tay Chu Dương khẽ buông lỏng, di động vào lúc này vang lên, anh cầm lấy thì thấy.

Văn Trạch Lệ: Cái tên cẩu đồ vật kia! Cậu em vợ tôi đã từ bỏ vị mỹ nhân kia rồi, tên khốn nạn nhà cậu, cậu đang làm cái quái gì thế? Lão tử sẽ không buông tha cho cậu đâu.

[EDIT] THẤT HÔNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ